NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 153

người thợ giỏi biết mấy! Tôi biết anh ta: anh ta có chữa cho tôi một cái xe.
Nhưng xin lỗi bác… chẳng phải bác có nói chuyện với tôi là anh ta chết rồi
à?
- Không bao giờ! Xôbakiêvits cãi lại, không hề bối rối chút nào. Anh nó
mới chết, còn nó thì khỏe hơn lúc nào hết. Nó lại vừa đóng cho tôi thêm
một chiếc britska mà bọn thợ xe ở Mạc-tư-khoa cũng phải ghen tài. Nói
thật, nó chỉ đáng làm việc cho hoàng đế mà thôi.
- Vâng, Mikhêiep là một tay cừ trong nghề của anh ta; vì vậy tôi lấy làm lạ
là bác lại bán anh ta đi.
- Nào chỉ bán có nó mà thôi! Con Xtêpan Nút chai thợ mộc, Milutkin thợ
nung gạch, Macxim Têliatnikôp thợ giày, tôi cũng bán cả. Tôi bán tất!
Ngạc nhiên thấy Xôbakiêvits bán mất những của báu như thế, ông chánh án
hỏi; Xôbakiêvits trả lời với một cử chỉ nửa vời: - Làm thế nào được? Tự
nhiên tôi có một cái ý ngông, không cưỡng lại được! Rồi, cúi đầu tựa hồ
hối tiếc vì đã trót ngông, y nói thêm: - Tóc hoa râm vẫn không làm cho đầu
óc tôi bớt dại dột.
- Xin lỗi bác, Paven Ivannôvits ạ, ông chánh án hỏi, bác mua nông dân mà
không mua đất; chắc bác định dùng họ vào việc đinh điền?
- Đúng thế.
- À, ra thế, ra thế, tốt! Và ở đâu thế, thưa bác?
- Đâu à!... Ở… ở tỉnh Kherxôn.
- Ồ, vùng ấy phì nhiêu lắm! Đồng cỏ cứ mượt ấy! Đất của bác có rộng
không?
- Vừa đủ cho số nông dân mà tôi mua.
- Sông à hay hồ?
- Sông và hồ.
Nói xong mấy tiếng ấy, Tsitsikôp vô ý nhìn sang Xôbakiêvits và tưởng như
đọc được trên vẻ mặt lúc nào cũng trơ trơ của hắn: “- Cậu nói dối, cậu
chẳng có đất cũng chẳng có hồ, có sông nào cả, cậu ơi!”
Trong lúc ấy thì các người làm chứng bắt đầu đến: ông chưởng lý mắt hấp
háy, viên thanh tra sở vệ sinh, Zôlôlukha, Biêgutskin và những tên khác,
mà cứ theo lời Xôbakiêvits, thì đều bắt quả đất phải mang thêm một gánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.