NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 156

tên thánh của họ, chỉ gọi tên bố như thế là cách gọi thân mật trong dân
gian và giữa những lái buôn với nhau

} thế nào cũng phải kết thúc ván

gorka {

Một lối đánh bài thời ấy thịnh hành trong dân gian và giới con

buôn

} đi chứ? - Vâng ạ, phải kết thúc chứ, Alêxêi Ivannôvits ạ, lão kia liền

ngả mũ đáp lại như thế. - Iliia Paramônôvits, đến xem con ngựa hay phóng
của mình đi: nhưng nhớ thắng con của lão; ta xem con nào được con nào!”.
Lão lái buôn vốn mê ngựa, mỉm cười với vẻ thích thú rõ rệt và vuốt râu
đáp: “ – Vâng, chúng ta sẽ xem, Alêxêi Ivannôvits ạ”. Cả những kẻ thư lại
cũng ngả mũ một cách cung kính, liếc mắt vui vẻ, như muốn bảo nhau:
“Ông Alêxêi Ivannôvits của chúng ta, con người phúc hậu làm sao!” - Tóm
lại là ông ta đã chinh phục được lòng dân một cách rộng rãi và bọn lái buôn
nghĩ về ông ta rằng: “- Alêxêi Ivannôvits vặt con gà, đúng thế, nhưng
không làm cho nó phải kêu”.
Thấy bàn tiệc đã dọn xong, ông cảnh sát trưởng đề nghị hoãn canh bạc đến
sau khi ăn xong, thế là tất cả khách khứa đều sang phòng ăn. Những mùi
thơm dễ chịu bốc lên cứ như cù vào khứu giác người ta đã từ lâu và
Xôbakiêvits liếc trộm nhiều lần qua cánh cửa hé mở, đã quyết định chọn
một con cá chiên rất ngon, dọn hơi xa các món khác trên một cái đĩa lớn
tướng. Khách dự tiệc khai vị bằng một cốc rượu mạnh màu ô liu sẫm như
những ngọc thạch trong suốt xứ Xibia mà ở nước ta dùng để làm ấn; rồi,
tay cầm dĩa, họ đến bàn ăn; ở đấy mỗi người bộc lộ khí chất của mình bằng
cách tấn công, kẻ thì trứng cá, người thì cá hồi, người thì pho mát. Không
thèm những thứ vô giá trị ấy, Xôbakiêvits đến thẳng con cá chiên và trong
lúc mọi người ăn, uống và tán chuyện thì chưa đầy mười lăm phút, hắn đã
hốc sạch con cá. Cuối cùng, khi ông cảnh sát trưởng kéo khách về phía con
cá khổng lồ ấy, và kêu lên: “- Các ngài nghĩ thế nào về cái tuyệt tác này của
thiên nhiên?” - Thì chỉ còn thấy có cái đuôi, Xôbakiêvits ngượng quá liền
làm bộ ngây thơ, đi đến đầu bàn đằng kia, khẽ xọc vào dĩa một miếng cá
khô bé tí tẹo. Vả lại, liền sau đấy, hắn ngả mình xuống một chiếc ghế bành
và cứ thế mà mơ mơ, màng màng, nửa thức, nửa tỉnh.
Ông cảnh sát trưởng tỏ ra không bủn xỉn về cái khoản rượu vang. Người ta
nâng cốc chúc mừng không biết bao nhiêu lượt: trước tiên, chắc bạn đọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.