NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 175

của y liền như muốn xung phong lên cướp lấy hai người. Tôi không hiểu là
y tuân theo tiếng gọi của mùa xuân hay vì có ai đẩy y phía sau lưng mà y
hung hăng rẽ đám tân khách ra lấy lối đi, không đếm xỉa gì đến những
chướng ngại. Suýt nữa y xô ngã nhào ông trưng thuế rượu, may mà ông này
đứng vững lại được trên một chân, vì nếu ông ta ngã thì sẽ kéo cả một dãy
khách xem nhảy cùng ngã theo; ông giám đốc bưu vụ thì tránh ra với một
cái nhìn ngạc nhiên xen lẫn mỉa mai. Tsitsikôp không nhận thấy vẻ ngạc
nhiên cũng như vẻ mỉa mai; y chỉ thấy cô thiếu nữ tóc vàng đang mải cài
khuy ở đôi găng tay và chắc là nóng lòng muốn nhảy. Bốn đôi đã nện gót
giày xuống sàn đánh nhịp nhảy điệu mazurka; và một viên sĩ quan bộ binh
nhảy hết sức thích thú, vừa nhảy vừa đặt ra những bước tuyệt xảo đến nỗi
trong giấc mơ cũng khó lòng tưởng tượng ra được. Lượn giữa đám khách
nhảy, cuối cùng Tsitsikôp đến được chỗ bà tỉnh trưởng và con gái; tức khắc
lòng tự tin lại bỏ y, những dáng điệu phong nhã biến mất và những cử chỉ
của y chỉ là vay mượn, thiếu tự nhiên.
Ta cũng không thể khẳng định rằng nhân vật của chúng ta đã đâm ra si tình;
vả lại cũng đáng ngờ là những hạng người như thế lại có thể biết yêu.
Nhưng mà y có một cảm giác lạ lùng. Về sau y thú thật là trong mấy phút,
y tưởng như cả vũ hội, cùng sự huyên náo và vẻ nhộn nhịp của nó, mờ dần
trong cõi xa xăm; kèn và vĩ cầm như văng vẳng tận đâu từ sau một ngọn
đồi lại; một màn sương khói, như cái phông mơ hồ của một bức tranh, phủ
lên mọi vật; trên cánh đồng nội lờ mờ ấy nổi lên, như khắc, những nét mê
hồn của cô gái, khuôn mặt trái soan, tấm thân mảnh dẻ của cô nữ sinh nội
trú mới thôi học, chiếc áo trắng hết sức đơn sơ yêu kiều bó lấy những hình
dáng cân đối và thuần khiết. Giữa đám người mờ, đục, nàng tựa hồ một sự
hiển hiện rực rỡ, một pho tượng ngà nhỏ nhắn.
Ở đời này, cái gì cũng có thể xảy ra được cả: có những lúc mà đến cả
những thằng cha Tsitsikôp cũng thành ra thi nhân. Nói là “thi nhân” thì hơi
quá; nhưng dù sao, nhân vật của chúng ta cũng thấy mình có một tâm hồn
thanh niên, gần như là tâm hồn khinh kỵ binh. Chiếm lấy một cái ghế bỏ
không cạnh hai mẹ con, y bắt đầu gợi chuyện; trước còn lúng túng, không
tìm ra chữ; rồi dần dần lưỡi được tháo khóa, y dạn lên, nhưng mà…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.