NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 253

Là con người thì thật chẳng thế nào mà tranh thủ nổi cảm tình của một kẻ
như thế; nhưng Tsitsikôp cũng cứ thử. Trước tiên, y cố làm cho lão hài lòng
cả trong những việc nhỏ nhất; y xem kỹ cách gọt các bút lông mà lão
thường dùng, rồi theo kiểu ấy mà gọt mấy chiếc, đem để một chỗ mà cứ
mỗi lúc cần là lão có sẵn ngay; y phủi sạch cát {

Thời ấy viết bằng cọng

lông ngỗng và dùng một cái túi cát con để chấm mực, như ta dùng giấy
thấm ngày nay

} và vụn thuốc lá ở bàn làm việc của lão; kiếm cho lão

những cái giẻ chùi bút, chùi mực sạch sẽ; không bao giờ quên mang mũ
đến cho lão, một cái mũ thổ tả, đúng một phút trước khi về; chải cả lưng áo
cho lão những khi bị dính vôi, vì lão tựa vào tường. Nhưng viên thủ trưởng
ấy vẫn không thèm lưu ý và xem như chẳng có việc gì xảy ra cả. Sau cùng,
y đi hẳn vào đời sống gia đình của lão; được biết rằng lão có một người con
gái, cũng đã lớn tuổi, rất giống bố vì cũng có cái mặt mà ban đêm quỷ sứ
dùng để giã đậu. Y quyết tấn công về phía ấy. Y hỏi xem chúa nhật cô ta đi
lễ nhà thờ nào; rồi lần nào cũng quỳ ngay trước mặt cô ta, quần áo lịch sự,
vạt trước sơ mi hồ cứng. Cái trò ấy thế mà cắn câu; viên trưởng phòng kho
bạc phải xiêu lòng và mời y về nhà cùng uống trà! Ở sở chưa ai kịp hay biết
gì cả, thì mọi việc đã thu xếp ổn thỏa đến nỗi Tsitsikôp dọn đến ở nhà lão,
và thành ngay một người rất cần thiết: y đi mua bột, mua đường, y xem cô
gái như vợ chưa cưới, gọi ông bố là “ba” và hôn tay lão. Ở Kho bạc, ai
cũng nghĩ rằng đám cưới sẽ được cử hành vào cuối tháng hai, trước tuần
Chay. Ông trưởng phòng kho bạc chạy chọt, xin xỏ quan trên cho Tsitsikôp,
và ít lâu sau, khuyết một chức trưởng phòng, y liền được bổ vào chức ấy.
Hình như mục đích chính trong quan hệ của y với ông công chức già thế là
đạt được rồi; nên y liền bí mật chuyển hòm xiểng đi, và ngay hôm sau thì
dọn đi ở chỗ khác. Y thôi không gọi lão là ba và không còn hôn tay ông ta;
còn việc đám cưới thì tuyệt nhiên không nghe nói đến nữa. Tuy vậy, mỗi
lần gặp ông lão, y cũng không quên bắt tay ông ta rất thân tình, và mời ông
ta uống chén trà; đến nỗi ông lão, dù xưa nay vẫn không biết xúc cảm, cứ
trơ trơ như mặc một bộ áo giáp, lần nào cũng phải lắc đầu lẩm bẩm: “- Nó
lừa mình, nó lừa mình, con nhà yêu quái”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.