NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 27

bao giờ buột mồm nói ra một tiếng nặng nề hay gay gắt mà ai cũng không
giữ được, khi có người nói đến cái chuyện mà mình thích. Mỗi người có
một cái thú riêng: người này, say mê chó săn; người kia cho rằng mình hiểu
sâu âm nhạc; người thứ ba thạo việc ăn ngon, người thứ tư tin chắc là đóng
được một vai trò cao hơn cái vai mà họ được chỉ định, dù chỉ là một tấc;
người thứ năm ước vọng khiêm tốn hơn, chỉ mong được gò cương ngựa
song song với một sĩ quan phụ tá để lòe bạn hữu hay khách qua đường;
người thứ sáu ngứa tay, thèm thuồng được gặp con xì hay con hai rô, còn
tay người thứ bảy thì nóng nảy khát khao được lập lại trật tự, bạt tai người
trưởng trạm hay mấy anh phu trạm. Tóm lại, mỗi người có cái mê say của
riêng mình, nhưng Manilôp thì chẳng có mê say nào cả.
Ở nhà, chàng chẳng hề nói năng gì, thường trầm mặc suy nghĩ và họa có
Chúa mới biết chàng nghĩ những cái gì. Chàng ít quan tâm đến việc làm
cho trang ấp phát đạt và chẳng bao giờ nhìn ngó đến ruộng đất. Cứ phó mặc
cho công việc đến đâu thì đến. Khi người quản lý nói: “- Nên làm thế này
hay thế nọ” thì chàng thường trả lời: “- Cũng được đấy”, vừa nói vừa hít
những hơi dài với cái tẩu thuốc lá; đó là cái thói mà chàng đã quen khi tòng
ngũ và ở trung đoàn, chàng có tiếng là viên sĩ quan khiêm tốn nhất, tế nhị
nhất, học thức nhất. “- Ừ, ừ được đấy!” chàng nhắc lại. Khi một nông nô
đến gặp chàng và vừa gãi gáy vừa xin phép nghỉ ít lâu để đi kiếm tiền nộp
tô, thì chàng vừa ngậm tẩu vừa nói: “- Được, được” và chàng cũng chẳng
hề nghĩ rằng cái anh chàng khốn nạn chỉ muốn chè chén. Thỉnh thoảng,
đứng trên tam cấp trước nhà, nhìn sân và ao, chàng nghĩ nên làm một con
đường hầm từ nhà xuống làng hay là bắc qua ao một chiếc cầu đá, hai bên
cầu có quán hàng bán lẻ những đồ vặt vãnh thông dụng cho dân ấp. Bấy giờ
đôi mắt chàng dịu dàng hết sức, vẻ mặt chàng sung sướng, tự tại hết sức.
Tất cả những dự định ấy chỉ là lời nói hão. Trong buồng làm việc, chàng
giữ một cuốn sách có cái chắn đánh dấu trang 14 mà chàng vẫn đọc dở từ
hai năm nay. Đồ dùng trong nhà, chàng không bao giờ sắm đủ. Trong
phòng khách đồ đạc khá đẹp đều phủ một thứ lụa quý, trừ hai cái ghế bành,
vẫn phủ một lần chiếu thường vì thiếu lụa; và từ bao nhiêu năm nay, tiếp ai
chủ nhà vẫn phải dặn khách: “- Xin đừng ngồi lên cái ghế đó, vì chưa kịp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.