NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 274

ngựa hùng dũng lồng lên: các nan hoa chỉ còn là một mặt phẳng liền; dặm
trường phải rung chuyển, khách bộ hành hoảng hốt thốt lên một tiếng kêu;
và chiếc trôika vút lên, vút lên, vút lên… Và, từ xa, chỉ còn thấy như một
vật lao xuyên qua không khí.
“Và ngươi, nước Nga, chẳng phải ngươi cũng bay vút lên như một chiếc
trôika mãnh liệt, không ai có thể vượt được? Ngươi đi qua, dặm trường bụi
cuốn mịt mù; những chiếc cầu kêu răng rắc; mọi vật bị bỏ lại, nằm lại đằng
sau ngươi! Kẻ nhìn ngươi phải dừng chân, sửng sốt vì sự thần diệu phi
thường ấy. Phải chăng là sét trên trời giáng xuống? Cuộc chạy không gì
kìm hãm nổi, làm cho người ta khiếp sợ ấy có ý nghĩa gì? Có cái sức bí ẩn
nào tiềm tàng trong các con ngựa mà thế gian chưa từng thấy bao giờ ấy?
Ôi, tuấn mã, tuấn mã, tuấn mã, tuyệt vời! Những cơn gió lốc nào thổi tung
bay bờm của các ngươi? Cái tai rất thính nào ẩn trong mỗi một mạch máu li
ti của các ngươi; vừa nghe trên đầu cất lên bài hát quen thuộc, các tuấn mã
ưỡn đều bộ ngực đồng đen cùng một lúc; và móng chân chỉ hơi lướt qua
mặt đất, chúng vươn mình thành một đường căng thẳng duy nhất, lao vút
qua không khí, được cuốn theo một linh cảm thánh thần… Nước Nga,
ngươi bay đi đâu? Hãy trả lời ta.” - Không hề có câu trả lời. Tiếng nhạc
ngựa nghe vẫn du dương; không khí bị xé tan, ầm ầm như tiếng sấm, và
chuyển thành gió; tất cả những gì ở trên trần thế đều bị bỏ lại sau; và với
một cái nhìn thèm thuồng, các dân tộc rẽ ra, nhường lối cho nước Nga.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.