NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 333

Vị tướng cười phá lên; có lẽ trước ông ta chưa có ai cười to đến thế. Ông ta
cứ thế ngả người ra ghế bành, đầu hất ngược ra phía sau và suýt ngạt thở.
Cả nhà náo động lên. Người hầu phòng bước vào. Cô con gái hoảng hốt
chạy đến.
- Cha ơi, có việc gì thế? Nàng nhìn vào mặt cha, vẻ lo sợ.
Hồi lâu, vị tướng không nói ra được một câu nào.
- Không có gì đâu, cô bạn ạ. Con ra đi, lát nữa ta sẽ tới ăn chiều. Con cứ
yên tâm. Ha! Ha! Ha!
Và tiếng cười của vị tướng, bị nén mấy bận, lại bùng lên mạnh mẽ hơn,
vang dội suốt từ tiền sảnh cho đến gian phòng trong cùng.
Tsitsikôp thấy lo lo.
- Cái ông bác ấy được một món bở nhé. Ha! Ha! Ha! Ông ta muốn nông nô,
thì sẽ được một lũ xác chết. Ha! Ha!
- Lại cười nữa rồi, Tsitsikôp nghĩ thầm. Ông ta mau cười thật. Miễn sao
đừng có mệnh hệ nào!
Vị tướng già càng cười.
- Thật ngu như con lừa! Ai lại đòi hỏi như vậy bao giờ? “Hắn phải tự kiếm
lấy ba trăm nông nô đã rồi ta sẽ cho hắn ba trăm nữa!”. Thật là một con lừa
chứ còn gì nữa!
- Thưa Tướng công, quả là một con lừa ạ.
- Lại còn cái mẹo đem cống nông nô chết cho lão già của anh nữa! Ha! Ha!
Ha! Nếu được chứng kiến lúc anh trình tờ văn khế cho lão già, thì mất gì
tôi cũng chịu. Lão ta có già lắm không?
- Tám mươi tuổi ạ.
- Chắc là còn sung sức lắm, nên mới nuôi một cô gia sư trong nhà chứ.
- Thưa Tướng công, không đâu ạ, cứ mủn ra như cám ấy.
- Ngốc thật! Vì, lão là một thằng ngốc, phải không nào?
- Thưa Tướng công, quả là một thằng ngốc!
- Nhưng lão ta còn đi lại được không?... Lão vẫn lui tới các bạn bè chứ?...
Đứng còn vững chứ?
- Vâng ạ, nhưng chật vật lắm.
- Ngu thật! Nhưng tuy thế hãy còn khỏe chứ? Răng có còn không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.