NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 34

cấm ăn một món, nên vội ngậm miệng và vừa thút thít, vừa gậm lại một cái
sườn cừu, đôi má bóng những mỡ.
Chốc chốc, bà chủ nhà lại làm khổ Tsitsikôp:
- Bác chẳng xơi gì cả, bác không lấy món nào cả.
Và mỗi lần, Tsitsikôp lại đáp.
- Xin cám ơn bác, tôi no lắm rồi. Một câu chuyện nhã thú làm cho người ta
no hơn món ăn ngon nhất.
Ăn xong, Manilôp, hài lòng đến tột độ, đặt tay lên lưng Tsitsikôp và muốn
đưa sang phòng khách, nhưng bỗng Tsitsikôp nói với giọng quan trọng rằng
muốn nói chuyện về một việc cần kíp.
- Vậy, xin rước bác vào phòng giấy, Manilôp vừa nói vừa dẫn y vào một
phòng nhỏ trông ra rừng thông xanh xanh. Đây là chỗ tôi ưa thích nhất,
chàng nói.
- Chỗ này thích thật, Tsitsikôp ngắm nghía xong rồi nói.
Căn phòng thật ra cũng không phải là không xinh xắn. Tường sơn lơ nhạt
phơn phớt màu ghi; bốn cái ghế, một ghế bành, một cái bàn trên để cuốn
sách có cái thẻ đánh dấu trang mà chúng ta đã nói đến; vài tờ giấy đã dùng
rồi và nhất là rất nhiều thuốc lá: thuốc lá trong gói, thuốc lá trong túi, thuốc
lá để thành đống trên bàn. Trên cửa sổ, từng đống tàn thuốc, đổ từ các tẩu
ra và xếp có nghệ thuật; rõ ràng là chủ nhân thỉnh thoảng lấy cái trò chơi ấy
làm thú vị.
- Xin mời bác, ngồi ghế bành này, Manilôp nói. Ngồi đây dễ chịu hơn.
- Bác cho phép tôi ngồi ghế tựa này.
- Xin phép bác là không thể để bác ngồi thế được. Manilôp nói và mỉm
cười. Đây là ghế bành riêng dành cho khách quý: dù muốn, dù không, cũng
xin bác ngồi đây cho.
Tsitsikôp vâng lời.
- Xin phép bác, cho tôi được tiếp bác một tẩu thuốc.
- Xin bác, tôi không hút thuốc, Tsitsikôp trả lời, giọng có vẻ tiếc.
- Sao thế ạ? Manilôp hỏi, cũng một giọng như thế.
- Tôi tránh cái thói quen ấy: người ta bảo là thuốc lá làm cho ngực khô đi.
- Đó là một thành kiến. Xin phép bác, tôi nói chắc như vậy. Theo tôi nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.