NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 340

“Trong một chương sau có một nhân vật được miêu tả rất thần tình; đó là
một giai nhân sống phúng túng, được xã hội nuông chiều, một người đàn bà
ưa làm dáng, suốt thời niên thiếu đã sống ở cung đình và ở nước ngoài. Đến
năm ba mươi lăm tuổi, số phận đã dun dủi đưa nàng về thôn quê; nàng
buồn chán, đời sống trở thành một gánh nặng. Vừa lúc ấy nàng gặp
Platônôp, con người lúc nào cũng buồn chán không nguôi, cũng đã từng
phung phí tuổi trẻ trong những phòng khách thời thượng. Gặp nhau ở một
nơi hẻo lánh, giữa những con người nhạt nhẽo, vô nghĩa ở xung quanh; hai
người cảm thấy cuộc hội ngộ này là một hạnh phúc vô biên. Họ bắt đầu
quyến luyến nhau; đây là một cảm xúc mới mẻ đối với cả hai người, nó làm
cho họ hồi sinh. Họ say sưa buông mình vào cuộc tình duyên mới. Nhưng
một tháng sau khi họ thổ lộ tâm tình lần đầu, cả hai đều nhận thấy rằng đây
chỉ là một ngọn lửa rơm, một ý thích nông nổi nhất thời, và họ là những kẻ
đã mất khả năng có được một tình yêu thực sự. Rồi sau đó hai người dần
dần nhạt tình đối với nhau, và nỗi buồn chán bất tuyệt lại đến với họ; dĩ
nhiên là một nỗi buồn chán còn tệ hơn trước kia”.

Theo chú thích trong bản dịch của Mônggô thì hình như qua nhân vật này -
"nàng giai nhân phóng túng” - Gôgôn có ý định miêu tả chính Xmirnôva
phu nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.