NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 408

làm sung sướng được cứu giúp người nghèo.
Ông già cầm lấy tay Khlôbuiep. Con người đáng thương ấy đang suy nghĩ
rất lung.
- Xêmiôn Xemiônôvits! Giá ông biết ông làm cho tôi khổ tâm đến nhường
nào! Lúc nào tôi cũng nghĩ đến ông! Ông ạ, ông cũng biết là ở trong tu viện
có một vị ẩn sĩ, không hề tiếp ai. Ông ta là một người thông minh lỗi lạc.
Ông ta rất ít nói, nhưng khi ông ta khuyên ai điều gì… Tôi có nói với ông
ta rằng tôi có một người bạn, mà tôi không nói rõ tên, đang lâm vào tình
trạng thế này thế nọ. Lúc đầu ông ta lắng nghe, rồi bỗng ngắt lời tôi và nói:
“- Phải nghĩ đến Chúa trước khi nghĩ đến mình. Người ta đang xây một
ngôi nhà thờ mà tiền thì thiếu: cần phải quyên tiền cho nhà thờ”. Nói đoạn,
ông ta đóng cửa lại trước mặt tôi. “Như thế nghĩa là thế nào, tôi nghĩ bụng.
Ông ta không muốn khuyên bảo mình hay sao?”. Tôi đến tìm Cha Bề trên.
Tôi vừa bước vào, Cha đã nói: “- Ông có biết ai có thể đảm đương việc đi
quyên tiền xây nhà thờ không? Cần phải là người quý tộc hay là nhà buôn,
có giáo dục kha khá và thấy rõ rằng việc thiện này là một cách cứu vớt linh
hồn mình”. Tôi sửng sốt: “- À lạy Chúa! Ra ý ẩn sĩ muốn nói như vậy đấy.
Ông ta dành công việc này cho Xêmiôn Xemiônôvits đấy. Được đi đây đi
đó, Xêmiôn Xemiônôvits sẽ chóng khỏi bệnh. Cầm sổ quyên đi gặp hết
trang chủ đến nông dân, hết nông dân đến người thành thị, ông ta sẽ biết
được hoàn cảnh sinh hoạt và nhu cầu của từng người; thành thử sau khi đã
đi qua vài tỉnh, khi về ông ta sẽ biết rõ vùng này hơn hết thảy những kẻ chỉ
luẩn quẩn ở nhà như chúng ta”. Lại vừa đúng là người ta đang cần những
người như thế. Công tước có nói với tôi là ngài đang thiết tha mong có một
viên chức biết rõ mọi việc như trong thực tế; vì ngài bảo là trên giấy tờ
người ta chẳng trông thấy gì hết, cái gì cũng rối tung lên.
Khlôbuiep ngạc nhiên nhìn Murazôp và nói:
- Ý giúp đỡ của ông làm tôi khó nghĩ quá, Afanaxi Vaxiliêvits ạ. Tôi thật
khó lòng mà tin được rằng ông có thể bàn với tôi một việc như thế; làm
việc đó phải là một người tháo vát, không biết mệt. Vả lại làm thế nào mà
bỏ vợ con ở nhà, chẳng có miếng bánh ăn được.
- Ông đừng lo. Tôi xin nhận việc chu cấp cho họ; con ông sẽ có thày dạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.