NHỮNG LINH HỒN CHẾT - Trang 419

không nghe được tiếng nói của linh hồn ông nữa!
- Tôi cũng sẽ nghĩ đến linh hồn tôi, nhưng xin ông cứu lấy tôi đã!
- Paven Ivannôvits, tôi không đủ quyền để cứu ông; nhưng tôi sẽ cố hết sức
làm cho số phận ông đỡ khổ và đưa ông ra khỏi nơi này. Vạn nhất mà tôi
làm được như vậy, thì xin ông đền công cho tôi bằng cách từ bỏ mọi mưu
toan mua bán của ông. Tôi xin lấy danh dự mà nói với ông rằng giá tôi có
mất hết tài sản, và tài sản thì tôi có nhiều hơn ông, tôi sẽ không hề khóc lóc.
Bởi vì cái đáng kể không phải là những của cải người ta có thể tịch thu của
mình, mà là những của cải không ai có thể lấy trộm hay cướp của mình
được! Ông đã sống khá đủ trên thế gian này. Chính ông cũng gọi cuộc đời
ông là một con thuyền bềnh bồng trên sóng. Ông có đủ tiền của để sống
cho trọn đời. Hãy kiếm lấy một nơi yên tĩnh mà ở, cạnh một nhà thờ và gần
những người hèn mọn; hoặc giả ông thiết tha muốn có người nối dõi, thì
lấy một người con gái trung hậu, địa vị tầm thường, đã quen sống với cuộc
đời giản dị. Hãy quên cuộc đời phồn hoa và những cám dỗ của nó. Đồng
thời cũng để cho cuộc đời phồn hoa quên ông đi; nó không đem lại yên tĩnh
cho con người. Ông cũng đã biết là ở đấy chỉ có cám dỗ và phản bội mà
thôi.
- Vâng, vâng, nhất định là như thế! Tôi vẫn có ý định sống một cuộc đời
giản dị, phải chăng, làm nghề trồng trọt. Chính con quỷ cám dỗ, chính Xa
tăng đã quyến rũ tôi, đã kéo tôi ra khỏi con đường chính trực!
Y cảm thấy trong lòng chớm nở những tình cảm mới mẻ, xưa kia đã bị bóp
nghẹt vì lối giáo dục khắc khổ và không hồn, vì cảnh sống khô cằn của một
thời thơ ấu ảm đạm, cảnh hiu quạnh của nhà bố, vì sự nghèo nàn của những
ấn tượng thiếu thời, vì cái nhìn nghiệt ngã của số mệnh ngắm y một cách
cau có qua một ô cửa kính mờ đục, phủ đầy tuyết. Y cất tiếng rên, và giơ
hai tay bưng lấy mặt, nói giọng thảm sầu: “Phải rồi, phải rồi!”.
- Cái vốn biết người, hiểu đời đã không giúp ích được gì cho ông trong việc
phi pháp; nhưng giá được dùng để phụng sự chính nghĩa!... Nào, Paven
Ivannôvits, phải tỉnh ngộ; còn kịp đấy…
- Không, muộn quá rồi! Tsitsikôp rên rỉ với một cái giọng khiến Murazôp
phải rùng mình. Quả tôi đã bắt đầu thấy mình đi lầm đường, thấy rằng mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.