NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 102

“Sao anh lại quay lại đây, Chàng Ngốc?”, khi nào Joséphine cũng mệnh

danh tôi như thế, từ khi chúng tôi 7 tuổi, nhưng chưa bao giờ tôi hiểu được
vì sao. Chỉ tí nữa thôi là tôi trả lời cô ấy, thao thao bất tuyệt bên cạnh dòng
kênh, chân lún trong tuyết, trong chiếc áo sơ mi. Nhưng lạnh giá làm tôi
run cầm cập, và tự nhiên, tôi cảm thấy mình tê tái đến nỗi không thể đi
được nữa.

“Em quay lại đó chứ?

- Em qua thì lại khác. Em thì em không phải hối hận gì cả. Em đã làm

những gì phải làm. Em đã làm tròn bổn phận của mình, anh biết thế mà.

- Nhưng mà anh đã tin em!

- Khi đó anh chỉ là người duy nhất...”

Joséphine đã xoa vai tôi. Cô ấy đã lắc người tôi và máu trở lại các tĩnh

mạch đã làm tôi đau như roi quất. Rồi cô ấy ôm tôi, và chúng tôi, như một
cặp nhân tình kỳ lạ, đã bước đi trên tuyết trắng và trong một buổi sáng mùa
đông. Chúng tôi đã bước đi mà không ai nói với ai nửa lời. Đôi khi, tôi nhìn
gương mặt già nua của cô như để tìm lại những nét mặt của một cô gái trẻ.
Nhưng chỉ còn thấy da bọc xương nữa mà thôi. Tôi cứ để mặc vậy, như một
đứa trẻ. Tôi những muốn nhắm mắt lại rồi ngủ đứng, trong khi vẫn tiếp tục
để một bàn chân lên bàn chân khác, trong sâu thẳm lòng mình, tôi hy vọng
không bao giờ mở mắt ra nữa, và tiếp tục như thế trong cái gì đó như là cái
chết hoặc một cuộc dạo chơi vô định.

Về nhà tôi, Joséphine độc đoán bắt tôi ngồi lên chiếc ghế bành rộng lớn,

bắt tôi mặc đến ba chiếc áo choàng dày núc ních: tôi lại trở thành một đứa
trẻ đang bú mẹ.. Cô ấy đã xuống bếp. Tôi giơ chân gần chiếc chảo. Dần
dần, tất cả trở lại trong cơ thể tôi, sự hăm hở, những cơn đau, những tiếng
kêu răng rắc, những đường nứt rạn. Cô ấy đưa cho tôi một bát nước nóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.