NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 106

“Những thằng đểu cáng, những bậc thánh nhân, em đã thấy bao giờ đâu.

Chẳng có gì thật là đen cũng chẳng có gì thật là trắng. Chỉ có màu xám là
vượt trội. Con người và linh hồn của họ cũng vậy... Anh là một linh hồn
xám, xám một cách dễ thương, như tất thảy chúng ta...

- Ngôn từ thì...

- Ngôn từ làm ảnh hưởng gì đến anh nào?”

Tôi bảo cô ấy ngồi xuống và rồi cô ấy đã kể cho tôi câu chuyện của

mình, kể một mạch, với những từ ngữ rất chính xác. Clémence đã rút vào
phòng. Tôi biết vợ tôi làm gì ở đó, với những cái kim, những cuộn len màu
xanh và màu hồng, kim tuyến, vợ tôi làm việc đó từ nhiều tuần rồi. Trong
khi mà Joséphine nói chuyện, đôi khi tôi nghĩ tới vợ tôi, trong căn phòng
gần đó, nghĩ tới những ngón tay của nàng lướt trên những cái kim, nghĩ tới
cái bụng của nàng trong đó đứa bé hết hích rồi lại đá rất mạnh.

Và rồi, dần dà, thi thễ đẫm nước của Hoa Bìm Bìm đã vào trong phòng.

Cô bé ngồi bên cạnh tôi như thể là nó đến để nghe Joséphine nói, để đồng
tình hay phản đối. Và rồi, từ từ, tôi không còn nghĩ đến gì nữa. Tôi lắng
nghe Joséphine. Tôi nhìn Hoa Bìm Bìm, khuôn mặt của người mới chết
đẫm nước, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi tím tái vì cơn lạnh vừa đi qua.
Hình như cô bé mỉm cười, đôi khi nghiêng đầu, cái miệng có vẻ như nói:
“Vâng, đúng thế, đúng như vậy, đúng như Da đã nói, tất cả đã xảy ra như
vậy”.

Vậy là hôm trước ngày phát hiện ra thi thể. Lúc sáu giờ, cô ấy nói với tôi

như thế. Chó nhà và chó sói, giờ phút của dao kéo và của những nụ hôn vội
vã. Joséphine kéo xe về nhà, cố sưởi ấm bằng chai dầu mà cô luôn để trong
túi áo choàng. Trong các đường phố, thật là lạ, mặc dù lạnh là thế nhưng
lúc ấy, như trong các ngày trọng đại, những hạng đui què mẻ sứt ra đường
thật đông: ai cũng ra, những kẻ bị cụt chân, cụt tay, những khuôn mặt méo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.