NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 123

khuôn mặt trên đó không có gì, không một biểu cảm, rồi lão đứng dậy, chìa
hai bàn tay to tướng về phía cổ tôi rồi bắt đầu riết lấy, riết, riết mỗi lúc mỗi
mạnh còn tôi thì thật là lạ, tôi không sợ, tôi cứ để mặc thế. Tôi biết trước
mặt tôi không phải là một tên sát nhân, cũng không phải là một kẻ điên mà
chỉ là một người cha vừa mất đứa con thương yêu của mình. Đối với người
cha ấy, thế giới bây giờ như một mặt trời to lớn bị bóng đen vấy bẩn. Tôi
cảm thấy ngạt thở. Trong tôi mọi thứ lùng bùng. Tôi thấy những chấm
trắng, những tia sáng và nét mặt của Bourrache. Lão đỏ mặt tía tai, run rẩy,
run rẩy và bỗng nhiên giật mạnh đôi bàn tay ra khỏi cổ tôi như thể bị bỏng
vì cầm lấy một thanh sắt nung đỏ, rồi lão nằm vật xuống đất mà khóc.

Tôi lấy lại hơi. Người tôi nhễ nhãi mồ hôi. Tôi nhấc Bourrache dậy và đỡ

lão ngồi vào chiếc bàn gần nhất. Lão ta cứ để mặc tôi, không một lời hay
một cử chỉ phản đối. Lão ta khóc nức nở, sụt sịt. Tôi biết rượu mận để đâu.
Tôi đi lấy một chai và hai cái li. Tôi rót đầy li rồi giúp Bourrache uống. Tôi
cũng nốc một li, rồi hai li. Bourrache thì nốc một mạch ba li như người
máy. Tôi thấy mắt lão dần trở về với thực tại, rồi ngạc nhiên nhìn tôi như tự
hỏi tôi đang làm gì ở đó. Một thằng lính đập vào cánh cửa gần chỗ chúng
tôi. Dán mũi vào cửa kính, gã ta hớn hở nhìn căn phòng. Gã ta thấy chúng
tôi rồi cụt hứng, không cười nữa mà bỏ đi. Tôi đã ở lại đó bốn tiếng đồng
hồ. Bốn tiếng đồng hồ và hai chai rượu mạnh. Bốn tiếng đồng hồ và không
nói đến ba câu. Đó là điều tối thiểu mà tôi có thể làm.

Trong thời gian đó, Clémence bắt đầu rên rỉ và quằn quại. Chỉ một mình

mà không có tôi. Chỉ một mình mà tôi không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.