NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 137

đang nhởn nhơ ở chốn đồng quê, biết rằng hắn đang ở đó, gần các bạn, có
thể các bạn đă từng bắt gặp hắn ta, hoặc sắp gặp hắn ta, rằng đó có thể là
người láng giềng của bạn, biết thế thì không tốt cho ai cả. Hơn nữa, vào
thời buổi chiến tranh, hoặc vào những lúc khác, người ta có nhu cầu được
yên bình ở chốn hậu phương, nếu không thì hỏng bét.

Đâu có ba mươi sáu cách để giải quyết một tội ác. Tôi chỉ biết hai cách

thôi: hoặc bắt kẻ sát nhân, hoặc bắt một người nào đó mà người ta cho là
thủ phạm. Một trong hai cách đó. Và thế là đâu lại vào đấy. Đâu đến nỗi
phức tạp đến thế! Trong hai trường hợp này, đối với người dân kết quả
cũng thế. Kẻ bị thiệt duy nhất là kẻ bị bắt mà thôi, nhưng rốt cuộc thì ai mà
thèm bận tâm đến ý kiến của hắn? Nếu các tội ác vẫn tiếp tục diễn ra thì đó
lại là chuyện khác. Vâng, đúng thế. Nhưng trong trường hợp này, tội ác đã
không tiếp diễn. Hoa Bìm Bìm bé nhỏ vẫn là cô bé duy nhất bị bóp cổ chết.
Không có ai khác. Bằng chứng mà người ta đưa ra để chứng tỏ kẻ bị bắt
đúng là thủ phạm. Cứ thế mà làm. Vụ việc đã giải quyết xong. Lanh lẹ.

Tất cả những điều mà tôi sắp nói ra đây không phải chính mắt tôi nhìn

thấy nhưng điều đó cũng không thay đổi gì. Tôi đă mất nhiều năm để nối
các mạch lại, tìm ngôn từ diễn tả, mò mẫm đường đi nước bước, đặt ra
những câu hỏi và tìm câu trả lời. Đúng như chuyện thật. Không có phịa.
Sao tôi lại phịa cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.