NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 139

Hai viên hiến binh thấy gió to nên rảo bước. Hai kẻ đào ngũ cũng phải

nhanh chân. Cả bốn người trú trong Tòa thị chính. Chẳng mấy chốc, ông thị
trưởng đến gặp họ. Tiếp theo là một khoảnh khắc yên tĩnh. Tòa thị chính
như một ngôi nhà vậy. Nhưng là một ngôi nhà có lá cờ tam tài cắm trên mặt
trước và khẩu hiệu hay ho rất mực tự nhiên, “Tự do, bình đẳng, bác ái”.
Khẩu hiệu đó được khắc vào đá một cách đẹp đẽ, đủ để làm những kẻ tấn
công nhát nhớn phải lạnh người. Mọi người dừng lại. Im lặng. Chờ đợi.
Không một tiếng động. Rồi một lúc sau, ông thị trưởng đi ra. Ông ta hắng
giọng. Dễ nhận ra là ông ta sợ hãi. Trời lạnh nhưng ông ta lại lấy khăn lau
mồ hôi trán, rồi đột nhiên, ông lên tiếng.

«Các người về nhà đi!”

- Chúng tôi muốn bắt chúng, một giọng nói trả lời.

- Nhưng mà ai mới được chứ? Ông thị trưởng lại nói.

- Những kẻ giết người! Một giọng nói cất lên, không phải là giọng nói

lúc đầu, ngay sau đó hàng chục giọng nói khác nói theo như một tiếng vọng
chướng tai, vẻ đe doạ.

- Những kẻ giết người nào? Ông thị trưởng hỏi.

- Những kẻ đã giết con bé! Người ta trả lời.

Ông thị trưởng há hốc miệng vì ngạc nhiên, rồi định thần lại, ông la hét.

Ông nói với họ rằng họ bị ấm đầu, họ tầm bậy tầm bạ, họ phịa chuyện lung
tung, rằng hai tên này là những kẻ đào ngũ, hiến binh sẽ trả họ về với quân
đội và quân đội biết phải làm gì với chúng.

- Bọn chúng đấy, chúng tôi muốn bắt chúng! Một gã ngốc nghếch lại nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.