NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 149

trồng nho. Sau đó anh đi Algérie làm việc trong một quầy hải sản tiếp tế.
Rồi anh về V. đầu năm 21. Anh làm trợ lý kế toán tại Carbonnieux, một cửa
hàng lớn. Một chỗ khá tốt, anh nói vậy. Đó là một người dong dỏng cao,
thanh mảnh nhưng không gầy, khuôn mặt còn trẻ nhưng tóc đã trắng bạc.
Anh nói với tôi là bỗng nhiên tóc anh bạc trắng như thế, sau cái đêm canh
giữ Thằng nhóc người Bretagne. Trong cái nhìn của anh có cái gì đó trống
trải, xa vắng. Một cái gì đó vời vợi mà người ta muốn khám phá nhưng lại
ngại vì sợ lạc vào trong đó. Anh nói với tôi:

“Trong suốt thời gian mà tôi canh giữ, thằng nhóc nói với tôi không đến

hai câu. Cậu ta khóc sướt khóc mướt. Chỉ có thế. Tôi bảo cậu ta là phải đi
thôi. Khi vào phòng làm việc của ông thị trưởng, tưởng chừng như chúng
tôi đang lạc vào sa mạc Sahara, vì nóng. Không khác gì lò bánh mì. Trong
lò sưởi, có quá nhiều củi được chất vào, nhiều gấp ba lần, than hồng đỏ rực
như mào gà. Lão đại tá và Viên thẩm phán đang ngồi, miệng ngồm ngoàm
thức ăn, tay nâng li. Tôi chào theo tác phong quân đội. Bọn họ giơ li rượu
cao hơn để chào lại tôi. Tôi tự hỏi là mình đã lạc vào chốn nào đây.”

Thằng nhóc người Bretagne hết đờ đẫn ù tì khi gặp lại hai tên người nộm

kia. Cậu ta bắt đầu rên rỉ rồi lải nhải điệp khúc “Gì? Gì?”. Mierck mất vui.
Vừa ăn chả lợn lão ta vừa bình thản thông báo vắn tắt cái chết của tay thợ
in máy. Thằng nhóc người Bretagne không hay biết gì, Despiaux cũng
không, cái tin ấy đúng là như búa bổ. Cậu ta lảo đảo và suýt ngã. Despiaux
đỡ lấy cậu ta.

“Anh thấy đấy, lão đại tá nói, kẻ tòng phạm với anh đã không chịu nổi

những gì bọn anh đã làm, cho nên anh ta đã chọn cái chết.

- Ít nhất là anh ta còn có chút danh dự, Viên thẩm phán bồi thêm. Thế

anh con chờ gì nữa mà không khai với chúng tôi mọi chuyện!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.