NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 163

XX

Mierck đã cho giam thằng nhóc người Bretagne tại nhà tù V., cho dù

quân đội đă khẳng định ý muốn được xử bắn cậu ta. Ai sẽ là người giết cậu
ta trước? Việc này dù sao cũng làm mất khá nhiều thời gian. Có đủ thời
gian để tôi đến thăm cậu ta. Cậu ta ngồi tù từ sáu tuần nay rồi.

Nhà tù thì tôi thừa biết. Xưa đó là một tu viện được xây dựng từ thời

Trung cổ. Tù nhân đã nối tiếp tu sĩ. Thế thôi. Chỉ có điều nơi này đã không
thay đổi nhiều. Nhà ăn vẫn là nhà ăn, buồng hẹp vẫn là buồng hẹp. Người
ta chỉ thêm vài ba thanh sắt, thêm cửa, thêm khoá, trồng lên các bức tường
những cái cọc bằng kim loại tua tủa nhọn hoắt. Ánh sáng chật vật lắm mới
lọt vào tòa nhà lớn này. Thế nên trong đó u tối lắm, ngay cả những ngày
chói chang ánh nắng cũng thế. Khi vào đó rồi thì người ta chỉ muốn ra
ngay, thậm chí vừa ra vừa chạy. Tôi đã nói là viên thẩm phán đã bảo tôi
đến. Tôi nói dối nhưng không ai yêu cầu kiểm tra đúng sai thế nào. Ở đó ai
cũng biết tôi.

Khi lính canh mở cửa xà lim của thằng nhóc người Bretagne thì tôi

không thấy gì đáng kể nhưng tôi lại nghe giọng cậu ta ngay. Cậu ta hát, hát
rất nhẹ nhàng, hát với giọng trẻ con, một giọng hát khá hay nữa là đằng
khác. Lính canh để tôi ở lại và đóng cửa sau lưng tôi. Mắt tôi quen dần và
trông thấy cậu ta. Cậu ta lả người đi, tựa gối ngồi lủi thủi trong góc phòng.
Đầu cậu ta đung đưa, đung đưa theo bài hát. Đó là lần đầu tiên tôi gặp cậu
ta. Cậu ta trẻ hơn tuổi. Tóc cậu ta màu vàng rất đẹp, đôi mắt xanh nhìn
chằm chằm xuống đất. Tôi không biết cậu ta có nghe tiếng tôi đến không
nhưng khi tôi nói chuyện thì cậu ta không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm.

“Vậy cậu đúng là người đã giết con bé?” Tôi hỏi cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.