NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 167

“Sao họ lại đi?

- Người ta đã bảo họ đi.

- Ai?

- Ông Giám đốc.

- Chuyến đi này có được lên kế hoạch trước không?

Meyer bẻ gãy chiếc bút chì. Anh ta toát mồ hôi hột.

“Tốt hơn là cậu đi đi, anh ta bảo tôi, mình phải chấp hành mệnh lệnh, và

một cảnh sát quèn như cậu chỉ là con tép so với những thằng tai to mặt lớn
đó.”

Tôi không muốn quấy rầy anh ta thêm. Tôi tạm biệt anh ta lúc đó đang

bối rối lắm. Tôi tự nhủ là ngày hôm sau tôi sẽ đích thân đi hỏi ông Giám
đốc.

Tôi không có thời gian. Cái ngày hôm sau đó, ngay từ tinh mơ, viên

thẩm phán nhắn tôi đến gặp ông ta, càng sớm càng tốt. Tôi biết tại sao. Tôi
chợt nghĩ là tin tức đến nhanh thật.

Như thường lệ, Vảy Kết tiếp tôi. Sau đó tôi phải chờ trong phòng sảnh

gần một tiếng đồng hồ. Qua cánh cửa nhồi da, tôi nghe những giọng nói,
hình như là những giọng nói vui vẻ. Khi Vảy Kết trở lại báo tôi biết Viên
thẩm phán sắp tiếp tôi thì tôi đang bận gỡ dải lụa đỏ bị dính tay, dải lụa đó
đã lóc ra khỏi tường. Tôi kéo dải lụa ra chưa đến bốn mươi phân mà nó đã
bị rách toạc ra thành nhiều mảnh. Anh lính canh nhìn tôi vẻ ngạc nhiên và
khó chịu. Anh ta nhìn tôi như nhìn một người bị bệnh nhưng không nói gì.
Tôi đi theo anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.