NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 173

Rồi ông cứ để câu nói của mình lấp lửng như thế mà không tìm cách,

hoặc tìm không ra cách kết thúc câu nói đó. Tôi thì tôi không biết nói gì.
Đã lâu lắm rồi tôi không nói chuyện với ông, tôi cũng không còn nhớ chính
xác là trước kia chúng tôi nói chuyện với nhau thế nào.

Ông lấy gậy sục sục vào những đám rêu giạt vào bờ kênh, tiến lại gần tôi

hơn rồi nhìn tôi rất kỹ, không có vẻ gì độc ác nhưng với một sự chính xác
bệnh hoạn. Điều lạ nhất là tôi không hề cảm thấy khó chịu khi ông nhìn tôi
như thế mà trái lại tôi cảm thấy trong ánh nhìn đó một cảm giác lâng lâng
dễ chịu và yên tâm, như khi một bác sĩ già mà ta biết từ hồi nhỏ nhìn ta để
tìm ra những nỗi đau hay cơn phiền muộn.

“Anh chưa bao giờ hỏi tôi là...”

Ông lại nói không xong câu. Tôi thấy đôi môi ông hơi run run và ông

nháy mắt một giây vì ánh sáng. Tôi biết rõ ông muốn nói về chuyện gì.
Chúng tôi rất hiểu nhau.

“Hỏi thì tôi có câu trả lời hay không?”, tôi nói, vẫn lấp la lấp lửng như

ông ấy.

Ông thở mạnh, chiếc đồng hồ đeo bên tay trái đánh keng một tiếng.

Chiếc đồng hồ này được treo vào một sợi dây chuyền có xâu một chiếc chìa
khoá nhỏ màu đen trông khá lạ mắt. Rồi ông nhìn ra xa, nhìn lên bầu trời
xanh xanh, nhưng rất nhanh, ông quay lại nhìn tôi và chằm chằm vào mắt
tôi, khiến tôi phải lúng túng.

“Đừng có tin vào những câu trả lời. Chúng không bao giờ hợp lòng

người đâu. Anh không thấy thế à?”

Rồi ông lấy đế dày trái nhấn chìm đám rong mà ông đã dùng gậy gỡ ra

khỏi bờ. Một đám rong mềm mại, màu xanh lục thắm xoay vòng điệu vũ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.