NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 179

XXII

Ngày 27 tháng 9 năm 21, khi băng qua đường Pressoirs, tôi không thấy

chiếc xe ôtô lao tới đâm vào mình. Trán tôi đập vào góc vỉa hè. Tôi nhớ là
vào khoảnh khắc bị đâm xe, tôi nghĩ tới Clémence, và tôi nhớ là tôi đã nghĩ
tới nàng như nghĩ tới một người vợ còn sống. Tôi nghĩ là người ta sẽ báo
cho nàng biết là chồng nàng vừa bị tai nạn. Vào tích tắc đó, tôi cũng nhớ là
đã tự trách mình lơ đễnh đến nỗi qua đường mà không nhìn ngó trước sau
và do tôi mà vợ tôi sẽ phải lo lắng. Sau đó tôi ngất đi. Gần như sung sướng,
như thể tôi đã bị một xứ sở hiền hoà quyến rũ. Khi tôi tỉnh lại ở bệnh viện,
người ta cho tôi hay là tôi đã chìm trong giấc ngủ thất thường này đến bảy
ngày tròn. Có thể nói đó là bảy ngày nằm ngoài cuộc sống của chính tôi,
bảy ngày mà tôi không nhớ gì ngoài ấn tượng về màu đen và tối đêm mềm
nhũn. Các bác sĩ ở bệnh viện lại nghĩ là tôi không bao giờ tỉnh lại nữa. Họ
sai rồi. Tôi không có diễm phúc đó.

“Anh đã rất gần với cái chết!” một bác sĩ nói với tôi. Anh ta tỏ rõ vui

mừng khi tôi tỉnh lại. Đó là một thanh niên vui tính có đôi mắt màu hạt dẻ
rất đẹp, rất sáng và lúng liếng. Anh ta đang có tất cả những ảo tưởng mà ở
tuổi anh ta người ta vẫn thường có. Tôi không trả lời. Trong cái đêm đáng
nhớ ấy, tôi đã không tìm lại người mà tôi đã từng yêu và vẫn đang yêu.
Chắc là bác sĩ nhầm rồi: nhẽ ra tôi còn lâu mới chết bởi không có gì cho tôi
thấy sự hiện diện của nó.

Người ta bắt tôi nằm viện thêm hai tuần. Tôi yếu một cách bất thường.

Trong số những y tá chăm sóc tôi, tôi chẳng quen cô nào. Họ mang cho tôi
súp, thuốc sắc, thịt kho. Tôi đưa mắt tìm Phu nhân De Flers. Thậm chí tôi
còn hỏi một cô ý tá xem thử bà ta còn ở đó không. Cô y tá mỉm cười mà
không trả lời tôi. Chắc cô ta còn nghĩ là tôi nói sảng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.