NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 193

mẹ thì đừng cho bố mẹ biết em đang ở đâu nhé. Em đi mà họ không biết.
Đối với em họ không còn tồn tại nữa rồi.

Ở đây em lại thiết tha với nghề nghiệp mới của mình. Bọn trẻ thật ngoan

ngoãn. Em rất yêu học trò của em và em nghĩ chúng cũng rất yêu em.
Nhiều đứa tặng em những món quà nhỏ, một quả trứng, những quả hồ đào,
một miếng mỡ lá. Với chúng em cảm thấy yên tâm và nhờ thế em quên đi
phần nào nỗi cô đơn của mình.

Nỗi Buồn (đó là biệt danh mà em đã đặt cho chủ nhà, ông Kiểm sát

trưởng) ngày nào cũng chờ em mỗi khi em về nhà. Ông ấy thường đi dạo
trong công viên, thường chào em. Em chào lại và mỉm cười với ông ấy. Đó
là một người cô đơn, già cả và lạnh lùng. Vợ ông ấy đã mất khi họ còn trẻ.

Noel sắp đến rồi... Anh có nhớ mùa giáng sinh vừa rồi của chúng mình,

chúng ta thật hạnh phúc! Anh yêu, hãy viết thư cho em, hãy viết thư cho
em nhé...

Em yêu anh và hôn anh rất nhiều.

Lyse của anh

Ngày 7 tháng 2 năm 1915

Anh yêu!

Cuối cùng em cũng nhận được thư của anh! Anh viết ngày 26 tháng 12

thế mà hôm nay mới tới nơi đấy. Cho dù chúng ta gần nhau như thế. Nỗi
Buồn đã đích thân trao thư cho em. Chắc là ông ấy nghi ngờ gì đó nhưng
ông ấy đã không hỏi gì em. Ông ấy đã gõ cửa, chào em, đưa phong bì cho
em rồi ra về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.