NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 194

Em vừa đọc thư anh vừa khóc vì vui mừng. Em ôm bức thư vào lòng,

đúng thế, em áp lá thư anh viết vào trái tim em, lên làn da mỏng, em cảm
giác như đó là anh, với hơi ấm và mùi hương của anh, rồi em nhắm mắt
lại...

Em rất lo lắng cho anh. Ở đây có một bệnh viện. Nhiều thương binh

được chuyển vào đây lắm. Ngày nào những chiếc xe tải chở đầy thương
binh cũng đến. Em sợ thấy anh trong số đó biết bao nhiêu. Những người
thương binh đáng thương đó không còn là con người nữa, một số người
không còn mặt, một số khác rên rỉ như đã bị mất trí.

Hãy tự bảo vệ mình anh yêu nhé, hãy nghĩ đến em, em yêu anh và mong

được làm vợ anh. Hôn anh dịu dàng.

Lyse của anh.

Ngày 23 tháng 1 năm 1915

Anh yêu của em!

Em nhớ anh. Đã nhiều tháng trôi qua mà em không được thấy anh, được

chuyện trò với anh, được chạm vào người anh...Sao anh lại không được về
phép vậy? Em buồn lắm. Em cố ra vẻ tươi tỉnh trước mặt bọn trẻ, nhưng
đôi khi em cảm thấy nước mắt dâng lên trong lòng, thế là em quay mặt lên
bảng, để học sinh không nghi ngờ điều gì, và em vẽ lên những dòng chữ.

Mặc dù thế, em không phải phàn nàn. Ở đây ai cũng tử tế với em, trong

ngôi nhà nhỏ này em cảm thấy rất thoải mái. Nỗi Buồn vẫn giữ với em một
khoảng cách đáng trân trọng, nhưng ông ấy không bao giờ quên chờ em
trên đường về để ít nhất mỗi ngày chào em một lần. Hôm qua, không biết vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.