NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 199

không, ông ấy ra vẻ suy nghĩ rất lâu rồi nói với một giọng nhẹ nhàng, trầm
ấm: “Dù gì đi nữa cô đơn vẫn là thân phận của con người”. Em thấy câu
nói đó rất hay mà lại trật lất: Em không được ở gần anh, nhưng mà hình
như giây phút nào em cũng cảm thấy anh, rồi em nói chuyện với anh, nói to
chứ không phải nhỏ. Gần đến 12 giờ đêm, ông ấy đã tiễn em ra tận cửa và
đã hôn tay em. Em thấy hành động đó rất lãng mạn và cũng đầy bụi bặm!

Ôi anh yêu, cuộc chiến tranh này sẽ kéo dài đến khi nào nữa đây? Đôi

khi, về đêm, em mơ anh ở bên cạnh em, em cảm thấy anh, em vuốt ve anh
trong giấc ngủ. Sáng dậy, em không mở mắt ngay để được ở trong giấc mơ
lâu hơn, để được tin rằng những gì em thấy trong mơ là hiện thực. Còn
những gì chờ em ban ngày chỉ là ác mộng thôi anh ạ.

Em chết dần chết mòn vì không được nép mình trong vòng tay của anh.

Em hôn anh nồng nàn như em yêu anh.

Lyse của anh.

Theo dòng chảy của thời gian, những lá thư của cô giáo trẻ nhuốm màu

sắc đắng cay, vật vã, thậm chí là hận thù. Khi nào người ta cũng thấy cô ấy
tươi cười rạng rỡ, ăn nói nhỏ nhẹ, dễ thương, thế mà trái tim cô ấy tràn đầy
sự hằn học và đau khổ. Trong những bức thư mình viết, càng ngày cô ấy
càng kể nhiều về sự chán chường của mình khi trông thấy người dân trong
thành phố và tất cả những ai đi làm ở nhà máy. Họ sạch sẽ thế, gọn gàng
thế, mát mẻ thế. Ngay cả những người thương binh đi lang thang trong các
đường phố cũng bị chỉ trích thậm tệ: Cô ấy gọi họ là Những kẻ gặp may.
Nhưng người đoạt giải nhất trong số đó, kẻ đã thực sự lãnh đủ, đó chính là
thằng tôi. Tôi cảm thấy thế nào ấy khi đọc bức thư có nói về tôi. Bức thư
này đã được viết vào buổi tối đáng nhớ mà tôi đã thấy cô ấy trên sườn đồi,
đang nhìn về phía đồng bằng xa xa như để tìm thấy lẽ sống ở nơi ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.