NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 200

Ngày 4 tháng 6 năm 1915

Anh yêu!

Những lá thư của anh mỏng tang như những tờ giấy thấm vì đã không

biết bao nhiêu lần em mở ra xếp lại, đọc đi đọc lại và nước mắt em đã rơi
trên đó... Em khổ lắm, anh biết không? Em cảm thấy thời gian như một con
quỷ dữ, sinh ra là để chia lìa những đôi uyên ương, và làm khổ họ vô cùng.
Thật diễm phúc biết bao những người vợ mà em vẫn gặp hàng ngày, họ chỉ
xa chồng vài ba tiếng đồng hồ thôi, may mắn biết bao những đứa học trò
này, khi nào cũng có bố ở bên cạnh.

Hôm nay, như thường lệ, vào ngày chủ nhật, em lên sườn đồi, em đến

gần anh. Em đã bước đi trên con đường mòn mà không thấy gì, chỉ thấy đôi
mắt của anh, không ngửi thấy mùi hương nào ngoài mùi hương của anh.
Mùi hương đó vẫn đọng lại trong trí nhớ em. Phía trên kia, một cơn gió
mạnh mang lại gần em âm thanh của súng đạn. Em cứ nghe đùng đùng,
đoàng đoàng như thế... Em đã khóc vì biết rằng anh đang ở trong mưa bom
bão đạn, từ chỗ em đứng chỉ thấy khói mù mịt và những chớp sáng mà thôi.
Anh yêu, lúc đó anh ở đâu? Bây giờ anh đang ở đâu? Em đã ở trên đó, rất
lâu như thường lệ, em không thể rời mắt khỏi chiến trường mênh mông đầy
khổ đau, là nơi anh đang sống từ nhiều tháng nay rồi.

Bỗng nhiên em cảm thấy có ai sau lưng. Đó là một người đàn ông. Em

chỉ biết mặt anh ta thôi. Anh ta là cảnh sát, em vẫn thường tự hỏi là anh ta
có thể làm gì trong thành phố nhỏ này. Anh ta nhiều tuổi hơn anh, nhưng
trông còn khá trẻ. Anh ta là người tốt, luôn đứng về phía những kẻ hèn
nhát. Anh ta nhìn em lạ lắm, như thể đã chứng kiến một cảnh cấm kỵ. Anh
ta cầm trong tay một khẩu súng, không giống súng của anh đâu. Súng của
anh là để giết người và để người giết. Em nghĩ đó là một khẩu súng săn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.