NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 208

nhau, điên như nhau cả thôi.

Nhưng khi tôi nghĩ đến hai bàn tay dài, nhỏ, sạch sẽ, lốm đốm đen và

gân guốc của Destinat, khi tôi trông thấy, vào một buổi chiều mùa đông, hai
bàn tay này đang siết cái cổ yếu gầy của Hoa Bìm Bìm, trong khi mà nụ
cười dần tan biến trên khuôn mặt của đứa trẻ, và trong đôi mắt nó ẩn chứa
một câu hỏi lớn. Khi tôi tưởng tưởng ra cảnh ấy, tôi tự nhủ rằng Destinat
không bóp chết một em bé mà bóp chết một kỷ niệm, một nỗi đau, rằng
bỗng nhiên, hai bàn tay của ông nắm giữ bóng ma của Clélis, của Lysia
Verhareine, những người mà ông cố sức bóp cổ để mãi mãi thoát thân, để
không bao giờ gặp lại họ nữa, không bao giờ nghe tiếng họ nữa, để không
phải qua những đêm dài tiến lại gần họ mà không nắm bắt được họ, để
không bao giờ yêu thương họ một cách tuyệt vọng nữa.

Giết những người đã chết thật khó. Làm cho họ khuất mắt thật khó. Tôi

đã cố làm thế biết bao lần rồi. Nếu mọi chuyện khác đi thì sẽ đơn giản hơn
nhiều.

Vậy nên những gương mặt khác sẽ cùng hiện lên trong gương mặt của

một đứa trẻ, của đứa trẻ được bắt gặp vào một buổi chiều tối băng tuyết, lúc
đêm bắt đầu xuống, lúc tất cả những bóng tối khổ đau cùng xuống. Bỗng
nhiên tình yêu và tội ác hoà lẫn với nhau, như thể người ta chỉ có thể triệt
hạ những gì người ta yêu quý. Chỉ có thế thôi.

Trong khoảng thời gian rất lâu, tôi đã sống với ý nghĩ như thế đối với

Destinat, một kẻ sát nhân do nhầm lẫn, do ảo tưởng, do hy vọng, do nhớ
nhung, do khiếp sợ. Tôi thấy đẹp thật. Nó không ảnh hưởng gì đến án mạng
mà trái lại lại làm cho nó rạng rỡ hơn, làm cho nó thoát khỏi sự nhớp nhúa,
bẩn thỉu. Cả kẻ giết người và nạn nhân đều trở thành những người tử vì
đạo: một điều hiếm khi xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.