NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 21

vì chỗ này chỉ có một, nó gần cái chảo sành rất bự và, qua những tấm riđô,
choán cả quảng trường Cung điện, chỗ tốt nhất lại dành cho thẩm phán
Mierck. Đó cũng là một khách quen. Mỗi tuần ông ta đến bốn lần. Nhìn cái
bụng ông ta thì biết, phệ đến đùi. Nước da của ông ta cũng thế, lổn nhổn
những vết sẹo do bệnh sùi đỏ mặt như thể tất cả những tên nát rượu đến thu
mình ở đó, chờ người ta đánh đuổi. Mierck không thích ông Kiểm sát
trưởng là mấy. Người kia cũng đáp trả ông ta sòng phẳng. Tôi còn tin
những gì tôi viết vượt quá sự thật, nhưng thấy hai ông này ngả mũ chào
nhau vẻ nghiêm trang lắm, như thể mọi thứ làm cho họ đối lập nhau nhưng
dù sao họ cũng cùng chung một điều bình dị.

Kỳ lạ nhất là ông Destinat ít khi đến quán Rébillon nhưng dẫu sao ông

vẫn có bàn của riêng mình, ba phần tư thời gian trong năm là không có
người ngồi. Đây là phần thua thiệt không nhỏ cho ông Bourrache nhưng
chắc ông này không làm thế công không. Ngay cả những ngày rất đông
khách, khi mà tất cả nông dân trong vùng, sau khi đã sờ mó mông bò, uống
một lít rượu mận từ tảng sáng, ào ào đến nhà hàng trước khi đến thư giãn ở
Nhà chứa Mẹ Lùn. Bàn của ông Destinat vẫn không có người ngồi trong
khi khách đến thì bị từ chối. Một hôm, Bourrache thậm chí còn đuổi thẳng
cẳng một người buôn gia súc muốn ngồi vào chỗ này. Người kia có mấy
khi đến đâu.

“Một bàn Thượng đế mà không có Thượng đế còn hơn là một khách

hàng chân lấm phân chuồng!”. Ông Bourrache nói với tôi như thế khi tôi
gặng hỏi ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.