NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 73

X

Chiến tranh kéo dài. Những kẻ khoác lác đã từng nói là chỉ cần ba tuần

và lấy thìa xúc hai xúc là có thể đuổi bọn Đức về nước, kèm theo một cái
đá vào mông. Những kẻ đó không dám nói liều nữa. Người ta đă không tổ
chức lễ kỷ niệm đầu tiên cho cuộc xung đột, chỉ trừ trong quán của
Fermillin, một người cao gầy có cái đầu nón úp. Ông ta đã từng phục vụ
mười năm ở Đường sắt miền Bắc trước khi phát hiện mình có thiên hướng
bán rượu nặng, “như tiếng gọi của Chúa trời”, một hôm ông ta tâm sự với
tôi như thế.

Cửa hàng ông ta tên là Au bon pied. Nhiều người đã nhận xét rằng, đối

với một người bán lẻ rượu vang thì điều đó không có nghĩa gì lớn lao. Ông
ta đáp lại một cách hơi cộc lốc rằng sẽ như thế hoặc là không gì cả, rằng
ông biết vì sao ông đặt quán rượu như thế ngay cả khi những người khác
không biết, rằng hơn nữa dân thế nào thì ông ta cũng bất cần.

Sau việc đó, ông ta đã quyết định chiêu đãi tập thể, và việc này thì ai ai

cũng nhất trí. Thậm chí là cuối cùng thì hầu hết mọi người đều thấy là quán
Au bon pied không đến nỗi tồi, tên gọi nghe rất kêu, rất đặc biệt, nó thay
đổi hoàn toàn những quán Excelsior, Floria, Terminus, Cà phê Những
Người Bạn, thậm chí nghe tên này người ta thấy khát hơn.

Ngày 8 tháng 8 năm 1915, Fermillin dăng một tấm băng rôn lớn bằng dạ

cũ lên biển hàng. Trên đó, ông ta đã viết bằng những nét chữ lớn màu xanh
trắng đỏ, “Một năm rồi, vinh quang những người anh hùng!”.

Buổi lễ bắt đầu vào khoảng năm giờ chiều, với những vị khách quen

thuộc: Cha Voret, vốn là một y tá quèn làm cho Nhà máy nay đã nghỉ hưu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.