NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 93

Chúa đã cướp đi linh hồn của mẹ, và rồi đến lượt cha tôi. Đó không còn là
ngôi nhà thời trai trẻ của tôi nữa. Nó đã có mùi của mồ mả.

Ngay cả ngôi làng cũng không hề giống tý nào với ngôi làng mà tôi đã

từng biết đến. Sau chiến tranh dân làng đi hết, sau bốn năm bom đạn, họ đã
rời bỏ những tòa nhà bị phanh thây và những đường phố bị chọc thủng như
pho mát Thuỵ Sĩ. Chỉ có cha tôi ở lại, vì đi đối với ông là để cho bọn Đức
thắng, ngay cả khi bọn chúng đã thất trận, và Fantin Marcoire, một lão già
điên điên tàng tàng hay chuyện trò với cá hồi và sống chung với một con bò
cái già nua mà lão ta gọi bằng Bà.

Lão ta và con bò ngủ cạnh nhau trong chuồng. Rốt cuộc rồi họ cũng

giống nhau, về mùi hôi và những phần còn lại, trừ phi con bò có thể có
lương tri hơn lão ta và lại ít cà khịa hơn. Fantin ghét cha tôi lắm. Cha tôi
cũng không phải tay vừa. Hai kẻ điên khùng trong một ngôi làng ma
thường chửi rủa, thoá mạ nhau trên sự đổ nát, lấy đá ném nhau như những
thằng nhóc có bờ trán nhăn nheo và đôi chân khoèo. Sáng nào cũng vậy,
trước khi trời sáng, Fantin Marcoire đến tụt quần ỉa trước cửa nhà bố tôi.
Và tối nào cũng thế, cha tôi chờ cho Fantin Marcoire dựa lưng vào sườn
con bò cái ngủ để cũng làm tương tự trước cửa nhà lão ta.

Việc đó đã kéo dài nhiều năm trời. Như một nghi thức vậy. Một kiểu

chào. Lịch sự bằng bụng dưới. Hai người quen nhau từ khi còn đi học. Họ
ghét nhau mà không hiểu vì sao từ lúc này. Lúc đã theo đuổi cùng những cô
gái, chơi cùng trò và có thể cảm thấy đau khổ như nhau. Và thời gian đã
cày xới họ như cày xới thân thể và trái tim của tất cả mọi người.

- Thế hắn ta chết rồi a?

- Chết thật rồi, Bác Marcoire ạ...

- Thằng đểu, chơi tao cái trò ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.