NHỮNG LINH HỒN XÁM - Trang 94

- Cha cháu cũng có tuổi rồi.

- Có nghĩa là tao cũng thế a?

- Vâng đúng thế.

- Đồ giòi bọ, chơi tao cái trò ấy! Tao biết làm quái gì bây giờ?

- Bác cứ đi, đi đến nơi khác, thưa bác Marcoire.

- Không có cái đếch gì khác là đi nơi khác à... Mày cũng đểu như cha

mày! Đồ chó chết! Như kiểu lão ta có mặt trên cõi đời này chỉ để làm tao
bực mình... Tao sẽ như thế nào bây giờ... Mày tin là lão ta đã đau đớn à?

- Cháu không tin.

- Không đau đớn chút nào ư?

- Có thể lắm, cháu không biết, ai mà biết được?

- Tao thì tao sẽ phải đau đớn, chắc chắn rồi, tao cảm thấy bắt đầu đau, đồ

đểu cáng...”

Fantin đã đi vào những gì còn lại của con đường chính trong làng. Lão ta

tránh những hố bom mìn bằng cách đi vòng đi vèo. Tưởng như đó là một
vũ nữ, một vũ nữ sắp giải nghệ, một vũ nữ nổi giận, cứ ba mét một lần vũ
nữ đó lại chửi người cha quá cố của tôi là đồ “xác thối”, là đồ “đần độn”.
Rồi lão ta mất hút sau khi đã đi vòng qua góc quán của Camille tên là “Ân
huệ, hàng mã và hàng mới”, cái rèm bằng gỗ bị chọc thủng vẽ nên những
chiếc phím bị bật ra của một cây đàn piano khổng lồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.