NHỮNG LỜI BỘC BẠCH - Trang 202

tìm cách làm cho tôi xúc động song không lo sợ. Am hiểu hơn lần thứ
nhất, tôi biết ngay ý định của ông ta, và tôi rùng mình; chẳng biết
mình đang ở trong ngôi nhà nào và ở trong tay kẻ nào, tôi sợ nếu làm
ồn ào sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình. Tôi giả vờ không biết
ông ta muốn gì ở mình; nhưng, tỏ ra rất khó chịu vì những ve vuốt của
ông ta và nhất quyết không để ông ta tiến thêm, tôi làm được cho ông
ta phải tự kiềm chế. Thế là tôi bèn nói với ông ta một cách ngọt ngào
và kiên định hết mức có thể; và, chẳng ra vẻ nghi ngờ một điều gì hết,
tôi xin lỗi vì đã tỏ ra lo ngại, do câu chuyện cũ, mà tôi cố ý kể lại cho
ông ta bằng những lời lẽ đầy gờm tởm và ghê sợ, thành thử tôi cho là
tôi khiến chính ông ta cũng buồn nôn, và từ bỏ hẳn ý định bẩn thỉu.
Chúng tôi qua phần đêm còn lại một cách yên ổn. Thậm chí ông ta còn
nói với tôi nhiều điều rất hay, rất có lý, và chắc chắn đây chẳng phải là
một người không tài cán, tuy là một kẻ thật xấu xa.

Buổi sáng, không muốn ra vẻ bất mãn, ông tu sĩ nói đến ăn sáng,

và yêu cầu một trong các cô con gái của bà chủ nhà, cô ta xinh đẹp,
cho mang thức ăn đến. Cô bảo là cô không có thì giờ: ông ta nói với
cô em, cô này chẳng thèm trả lời. Chúng tôi vẫn đợi: chẳng hề có bữa
sáng. Cuối cùng chúng tôi sang phòng của các cô gái. Họ tiếp ông tu sĩ
với một vẻ rất ít niềm nở; tôi còn bị đón tiếp tệ hơn. Cô chị, trong khi
quay người lại, ấn gót giày nhọn lên đầu bàn chân tôi, ở chỗ mà một
cục chai rất đau đã buộc tôi phải cắt giày ra; cô kia đột ngột đến lấy đi
ở phía sau tôi chiếc ghế mà tôi định ngồi; mẹ các cô, trong khi hắt
nước qua cửa sổ, rảy ướt mặt tôi; tôi đứng ở chỗ nào là người ta xua
tôi khỏi chỗ ấy để họ tìm cái gì đó; cả đời tôi chưa từng thấy chuyện gì
như thế. Tôi thấy trong ánh mắt sỉ nhục và nhạo báng của họ một mối
giận dữ che giấu mà tôi lại ngu xuẩn không hiểu gì hết. Sững sờ, kinh
ngạc, sẵn sàng tin là tất cả bọn họ bị quỷ ám, tôi bắt đầu hoảng sợ thực
sự, thì tu sĩ, vẫn vờ như không nghe không thấy gì hết, đoán chắc là
chẳng lấy đâu ra bữa sáng mà chờ đợi, bèn quyết định ra phố, và tôi
vội vã đi theo ông ta, rất hài lòng thoát được ba người đàn bà hung dữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.