hoặc là lũ thanh niên đàn đúm với nhau, hoặc là người ta bắt mối với một
mụ đàn bà nào đó...
Những người mải chuyện làm ăn thì chẳng còn bụng dạ đâu mà đến
thăm bác Averki; họ quạt thóc mới, rồi họ lại gieo vãi. Có lần cái cuộc sống
thanh bình ấy đã bị xáo động bởi những hiệu còi báo động, bởi những hồi
chuông giục giã gấp gáp kêu gọi cái thôn xóm khiếp sợ này đến nơi bất
thình lình xảy tai hoạ; một đống rơm ở một sân phơi xa xa ngay giữa buổi
trưa nóng nực đã đột nhiên bén lửa và ngọn lửa màu da cam đã vui vẻ và
vội vã cháy bùng lên. Bác Averki bao giờ cũng sợ những đám cháy nên thấy
tim mình đập rộn rã. Ráng hết sức mình, bác vội vàng nhỏm dậy và nhìn ra
cổng hồi lâu, nhìn lên khoảng trời xanh êm ả giờ đây đang có những “con
quạ”, những đám khói đen thi nhau rộn rã vút lên cao. Bác háo hức lắng
nghe tiếng ồn ào, ầm ĩ trong thôn xóm, mà những người chạy đến các đám
cháy, chẳng hiểu tại sao, bao giờ cũng thường cố ý làm toáng lên thêm.
Theo thói quen cũ, tâm trạng đó cũng đã lây lan sang bác Averki nhưng
chẳng mấy chốc bác hiểu ra rằng hoả hoạn chỉ khiến bác mừng rỡ, - mừng
rỡ vì được giải phiền, vì người ta sẽ chạy đến chỗ bác mà kéo bác ra khỏi
lán: bác cũng hiểu ra rằng đám cháy hiện ở nơi xa, sẽ chẳng có gì xảy tới
cả, - và rồi bác lại cảm thấy dửng dưng, bác lại nằm xuống.
Một hôm có ông thầy tu mặc áo thụng chẽn tay bằng vải bố đến thăm
bác. Ông ta ngồi một lát, mới đầu nói đùa vui về bệnh tật của bác, sau đó
bảo:
- Phải rồi... “Dẫu sao cát bụi cũng trở về với đất, dẫu sao linh hồn cũng
trở về với Chúa...”. Điều đó không sao tránh khỏi được đâu, người anh em
ạ!
Bác Averki rất thích những lời đó của ông ta, vội vàng đáp:
- Lạy Chúa tha tội! Làm sao tránh khỏi được điều ấy!
Phút chốc bác thấy khiếp sợ những câu nói trong nhà thờ mà ông thầy tu
vừa thốt ra, nhưng suy nghĩ một lát, bác nhắc lại với giọng quả quyết hơn:
- Không, lạy Chúa, Chúa tha tội, không tránh được đâu ạ! Sẽ có lúc tôi
sẽ cầu xin, bởi vì tôi, như người ta thường nói, là con gà trống nuôi dẽ, điều
đó chẳng đúng hay sao? Cả Chúa cũng cần thu tô nuôi dẽ chứ...