NHỮNG LỐI ĐI DƯỚI HÀNG CÂY TĂM TỐI - Trang 117

trông thật gớm ghiếc. Còn về không khí ẩm ướt và có mùi cá thối từ bờ biển
ngầu bọt xông vào thì khỏi phải nói làm gì. Quý ông và quý bà đi từ San
Francisco đã bắt đầu cứ sáng sáng lại cãi cọ với nhau; cô con gái của ông bà
lúc thì trông tái nhợt đi và bị nhức đầu, lúc thì tươi tỉnh lại, thấy cái gì cũng
khen, cũng thích, lúc bấy giờ trông cô ta vừa đáng yêu, lại vừa đẹp: đẹp
thay những tình cảm trìu mến và phức tạp được khơi dậy trong nàng sau
cuộc gặp gỡ với con người xấu trai nhưng mang một dòng máu khác thường
ấy, bởi vì, nói cho cùng kỳ lý, có lẽ điều quan trọng không phải là cái gì đã
thức tỉnh tâm hồn của người con gái ấy, dù đó là tiền tài, là vinh hoa, là
dòng dõi quyền quý hay gì gì đi nữa... Mọi người đều cam đoan rằng ở
Sorrento, ở Capri cảnh vật sẽ khác hẳn, ở đấy vừa ấm hơn, vừa nắng hơn,
chanh lại đang độ nở hoa, lối sống cũng thật thà hơn mà rượu nho cũng
nguyên chất hơn. Thế là cả cái gia đình đi từ San Francisco ấy quyết định
mang hết cả hòm xiềng lên đường ra đảo Capri, với ý định là tham quan
trên đảo xong, sau khi đã dạo chơi trên những nền đá cũ của các cung điện
của Tiberius

(78)

thăm các hang kỳ diệu của Động Thanh Thiên và thưởng

thức điệu khèn bọng

(79)

của các nghệ sĩ Abruzzi

(80)

(trước lễ Giáng Sinh

cả tháng trời họ đi rong khắp đảo để ca ngợi Đức Bà Maria), thì sẽ chuyển
sang ở Sorrento.

Hôm lên đường, - một ngày rất đáng nhớ của cái gia đình đi từ San

Francisco ấy! - thậm chí ngay từ sáng sớm cũng chẳng có ánh mặt trời. Một
làn sương mù dày đặc đã che phủ núi lửa Vesuvio tới tận chân núi và hạ
xuống xám xịt ngay sát mặt biển màu chì đang gợn sóng. Chẳng trông thấy
đảo Capri đâu cả, - hệt như nó chẳng hề bao giờ tồn tại trên thế gian này.
Rồi chiếc tàu bé tí xíu trên đường ra đảo lại chòng chành đến nỗi gia đình đi
từ San Francisco phải nằm liệt giường trong cái buồng hành khách công
cộng tồi tàn của chiếc tàu nhỏ bé ấy, lấy mền đắp chân và nhắm tịt mắt lại
để khỏi nôn mửa ra. Bà nhà ta nghĩ là bà khổ sở hơn tất cả mọi người; đã
mấy lần bà ngất xỉu đi, tưởng như mình sắp chết đến nơi, còn cái cô hầu
buồng chạy lại để mang chiếc chậu thau nhỏ đến cho bà nôn thì lại cứ cười,
- đã nhiều năm nay, dù là nóng nực hay rét mướt, ngày nào cô cũng lăn lộn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.