NHỮNG LỐI ĐI DƯỚI HÀNG CÂY TĂM TỐI - Trang 125

ông bỗng thấy những dòng chữ tự dưng bừng lóe lên trước mắt ông như qua
một tấm kính, rồi ông thấy cổ của mình bị kéo căng ra, mắt lồi lên, chiếc
kính không gọng tuột khỏi sống mũi... Ông bổ choàng về phía trước, định
hớp lấy một ngụm không khí, thì lại khò khè lên một cách dữ dội, quai hàm
dưới của ông trễ xuống, lộ rõ mồm ông vàng chóe đầy răng vàng, đầu ông
ngoẹo sang ngật ngưỡng ở một bên vai, ngực áo sơ mi ông phồng lên thành
một cái hộp, - và toàn thân quằn quại, hai đế giày đạp xuống thảm, ông bò
lăn bò quàng trên sàn, vật lộn quyết liệt với một kẻ nào đó.

Nếu như trong phòng đọc sách báo không có cái ông người Đức ấy, thì ở

khách sạn người ta đã có thể mau lẹ và khéo léo xí xóa cái sự kiện khủng
khiếp này bằng cách chạy ngay lại, tóm lấy chân lấy đầu quý ông từ San
Francisco đến mà phóng ra lối cửa sau, đưa ông đi đâu đó xa hơn một chút,
- thế là các khách khứa sẽ không một ai có thể biết được ông đã gây ra
chuyện gì ở đây. Thế nhưng cái ông người Đức lại chạy bổ ra khỏi phòng
đọc kêu toáng lên, khiến cho cả nhà, cả buồng ăn đều nhốn nháo hết. Rồi có
nhiều người đang ăn cũng nhảy chồm lên đánh đổ cả ghế, nhiều người tái
mặt đi, chạy lại phía phòng đọc, hỏi rộn lên bằng mọi thứ tiếng: “Cái gì thế,
cái gì xảy ra thế?”, - và chẳng ai trả lời được rõ ra sao cả, chẳng ai biết gì
sất, bởi vì cho tới tận bây giờ người ta vẫn chỉ càng ngạc nhiên hơn, nhất
quyết không tin vào sự chết chóc. Ông chủ khách sạn thì chạy vạy hết vị
khách nọ đến vị khách kia, những vị nào bỏ chạy thì ông cố giữ chân họ lại
và làm họ yên lòng bằng những lời đoan chắc vội vã rằng sự thể chỉ có thế
thôi, chỉ có một quý ông từ San Francisco tới bị ngất xỉu tí chút chứ có gì
đâu... Nhưng chẳng ai nghe ông ta cả, nhiều người đã trông thấy những anh
hầu bàn và những bác trực hành lang giật bỏ cà vạt, gilê, chiếc áo smoking
nhàu nát cho cái quý ông đó, và thậm chí chẳng hiểu sao họ lại tháo cả đôi
giày khiêu vũ ra khỏi đôi chân đi tất lụa đen có những bàn chân dèn dẹt của
ông ta nữa. Còn ông ta thì vẫn giãy giụa. Ông ta kiên trì vật lộn với cái chết,
quyết không chịu khuất phục nó, dù cho nó đã ập đến với ông một cách bất
ngờ và thô bạo đến như vậy. Ông lắc lắc cái đầu, khò khè như bị cắt tiết,
mắt trợn trừng như một kẻ say rượu... Khi người ta vội vã khiêng ông và đặt
ông lên giường trong buồng số bốn mươi ba, - một căn buồng ngủ nhỏ nhất,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.