NHỮNG LỐI ĐI DƯỚI HÀNG CÂY TĂM TỐI - Trang 141

Say nắng

Ăn trưa xong, từ buồng ăn đèn đóm sáng rực và nóng bức, họ bước ra

boong tàu và dừng chân cạnh lan can. Nàng nhắm mắt lại, đưa mu bàn tay
lên áp má, thốt ra một tiếng cười giản dị mà duyên dáng, - ở người thiếu
phụ nhỏ bé này mọi nét đều rất có duyên, - và nói:

- Hình như em say hay sao ấy... Anh ở đâu ra thế nhỉ? Cách đây ba tiếng

đồng hồ thậm chí em không hề biết là có anh trên đời này. Thậm chí em
cũng chẳng biết anh từ đâu lên nữa. Từ Xamara

(110)

ư? Cũng chẳng sao...

Đây là em chóng mặt hay chúng ta đang quành đi đâu ấy nhỉ?

Phía trước mặt là tăm tối và những ánh đèn lửa. Từ trong tăm tối một làn

gió tuy mạnh nhưng dịu dàng thổi tới phả vào mặt, còn những ánh đèn lửa
thì dạt đâu đó sang một bên: con tàu với vẻ đỏm dáng của sông Volga bất
thình lình ngoặt theo một con đường vòng cung rộng để áp lại gần một bến
nhỏ.

Chàng trung uý nắm lấy tay nàng đưa lên môi. Bàn tay nhỏ nhưng mạnh

mẽ ấy toả ra mùi cháy nắng. Vừa sung sướng lại vừa kinh hoàng, con tim
chàng lặng đi khi chàng nghĩ rằng chắc hẳn toàn thân nàng đã rắn chắc lại
và ngăm đen đi dưới tấm xiêm bằng vải gai này sau một tháng ròng nằm
dưới ánh mặt trời phương Nam trên làn cát biển nóng bỏng (nàng bảo là
nàng từ Anapa

(111)

tới). Chàng trung uý lúng búng:

- Ta xuống đi...
- Xuống đâu? - nàng ngạc nhiên hỏi.
- Xuống bến này.
- Để làm gì?
Chàng nín lặng. Nàng lại áp mu bàn tay vào bên má nóng bừng.
- Có mà điên...
- Ta xuống đi, - chàng nhắc lại như ngây như dại. - Anh van em...
- Ôi chao, thôi thì anh muốn làm gì tuỳ anh, - nàng vừa nói vừa quay mặt

đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.