NHỮNG LỐI ĐI DƯỚI HÀNG CÂY TĂM TỐI - Trang 142

Con tàu hết đà và với tiếng va chạm nhẹ nhàng nó đụng vào cầu tàu của

cái bến có ánh đèn mờ đục này, khiến hai người suýt ngã xô vào nhau. Một
đoạn chão bay vút qua đầu, rồi thấy tàu trôi lùi lại, và thấy nước sủi lên
sùng sục, thấy tiếng cầu tầu vang lên... Chàng trung uý chạy bổ đi lấy hành
lý.

Một phút sau họ đã đi ngang qua một quầy bán vé mơ màng, bước xuống

một bãi cát sâu đến tận ổ trục xe, rồi lặng lẽ ngồi lên một chiếc xe ngựa
thuê, không mui, bụi bặm. Việc leo lên dốc núi thoai thoải tưởng chừng là
vô tận, giữa những ngọn đèn hiếm hoi và méo mó, theo một con đường mịn
màng và nhiều cát bụi. Nhưng rồi họ cũng đã lên được đến nơi, xe ngựa đã
tiến ra chỗ bằng phẳng và lộc cộc lăn bánh trên mặt đường, và đây là một
quảng trường nào đó, có những công sở, một tháp canh cứu hoả, với sự ấm
áp và những mùi vị của một huyện lỵ đêm hè... Người xà ích dừng xe cạnh
một cổng vào có đèn sáng mà đằng sau những cánh cổng mở toang là một
cầu thang bằng gỗ cũ kỹ dốc ngược. Một người hầu già nua, râu không cạo,
mặc chiếc sơ mi cổ chéo màu hồng và chiếc áo ngoài, đỡ lấy hành lý với vẻ
không bằng lòng, rồi bước lên bằng đôi giày cũ nát. Họ bước vào một căn
buồng lớn, nhưng ngột ngạt kinh khủng do đã bị nắng hun đốt cả một ngày
trời, các cửa sổ đều buông rèm trắng và có hai cây nến còn chưa đốt bao giờ
ở trên bàn gương. Vừa bước chân vào tới buồng và khi người hầu vừa đóng
kín cửa lại, chàng trung uý sôi nổi lao mình lại phía nàng rồi cả hai cùng
nghẹt thở và đắm say đến cực độ trong một cái hôn tới mức mà nhiều năm
sau họ còn nhớ mãi giây phút này, bởi vì trong suốt đời họ, cả hai đều chưa
hề được hưởng một giây phút như thế bao giờ.

Vào mười giờ sáng, - một buổi sáng nắng, nóng, hạnh phúc, với tiếng

chuông của các nhà thờ, với cái chợ ở bãi trống trước cửa khách sạn, với
mùi cỏ khô, mùi nhựa chưng với lại cái mùi của tất cả cái gì là phức tạp, là
thơm tho của một huyện lỵ Nga, -người thiếu phụ vô danh nhỏ nhắn, nhất
định không chịu xưng tên và tự gọi đùa mình là một người đẹp không quen
biết ấy, đã ra đi. Tuy họ ngủ ít, nhưng sáng ra, bước ra khỏi tấm bình phong
ở cạnh giường và sau khi đã rửa ráy, mặc quần áo trong năm phút, nàng lại
tươi tắn như hồi mười bảy. Nàng có ngượng ngùng gì không nhỉ? Không,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.