NHỮNG LỐI ĐI DƯỚI HÀNG CÂY TĂM TỐI - Trang 146

sông... Những cầu vai và cúc áo trên chiếc áo kín cổ của chàng nóng bỏng
lên đến nổi không sao sờ vào chúng được. Bên trong vành mũ lưỡi trai đã
đẫm mồ hôi, mặt nóng bừng khi trở về khách sạn, chàng khoan khoái bước
vào một phòng ăn lớn, mát và vắng vẻ ở tầng dưới, khoan khoái cất chiếc
mũ lưỡi trai ra mà ngồi vào một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ mở toang tuy
vẫn còn hơi nóng phả vào nhưng đã có gió phảng phất, và chàng gọi một
món cá chua có ướp đá... Mọi việc đều tốt đẹp cả, tất thảy đều hạnh phúc vô
ngần và cực kỳ vui vẻ. Dù là trong cảnh oi nồng ấy, giữa tất cả mọi mùi vị
chợ búa ấy, trong toàn bộ cái thành phố không quen biết này và trong cái
khách sạn huyện lỵ cũ kỹ này vẫn có niềm vui kia. Thế nhưng trái tim
chàng lại như vỡ vụn ra. Chàng uống liền mấy cốc vodka, nhắm với dưa
chuột muối nhạt và rau thìa là, và cảm thấy rằng mình không do dự, có thể
chết ngay ngày mai cũng được, nếu như có thể dùng một phép lạ nào khiến
nàng quay trở lại, cùng nàng chung sống thêm một hôm nay nữa, và chung
sống thêm một ngày là chỉ cốt để nói cho nàng hay và dùng cách gì đó
chứng minh, thuyết phục cho nàng biết rằng chàng yêu nàng khốn khổ, yêu
nàng một cách hoan hỉ đến nhường nào... Chứng minh để làm gì nhỉ?
Thuyết phục để làm gì nhỉ? Chàng chẳng biết để làm gì nữa, nhưng thấy
điều đó còn cần thiết hơn cả sự sống nữa kia.

- Thần kinh minh căng thẳng quá sức rồi! -chàng vừa nói vừa rót cốc

vodka thứ năm.

Chàng đẩy món cá chua ra, gọi cà phê đen đến rồi châm thuốc lá hút và

suy nghĩ lao lung: mình làm thế nào bây giờ, làm sao thoát được cái duyên
nợ bất thình lình và đột ngột này? Nhưng thoát sao cho nổi, - điều đó chàng
đã cảm thấy được một cách quá sinh động. Và rồi chàng bỗng lại vụt đứng
dậy, vớ lấy chiếc mũ và cây roi, hỏi xem bưu điện ở đâu rồi hớt hải đi tới đó
với dòng điện báo đã sắp sẵn trong đầu:

“Từ nay toàn bộ cuộc đời tôi là của em, là thuộc quyền em, vĩnh viễn,

cho đến khi xuống mồ.”

Nhưng, khi gần đi đến toà nhà cũ có tường dày, là nơi có bưu điện và

điện báo, thì chàng thất kinh đứng sững lại: tuy chàng biết thành phố nàng
đang ở, biết là nàng có chồng và có đứa con gái ba tuổi, nhưng lại chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.