NHỮNG LỐI ĐI DƯỚI HÀNG CÂY TĂM TỐI - Trang 162

Ông ta ngẩng đầu lên và vừa dừng bước lại, ông vừa cười khẩy một cách
bệnh hoạn:

- Dù sao cô cũng đã không thể yêu tôi được suốt đời rồi mà!

- Vậy mà có đấy, ông ạ. Dù thời gian có trôi qua bao nhiêu tôi vẫn chỉ một
lẽ sống như vậy mà thôi. Tôi cũng biết rằng từ lâu ông đã không còn như
trước nữa, rằng đối với ông dường như chẳng có chuyện gì nữa cả, vậy
mà... Bây giờ trách móc tuy đã muộn rồi, nhưng quả thật là ông đã ruồng bỏ
tôi một cách hết sức tàn nhẫn, đã bao lần tôi toan tự tận chỉ vì một nỗi hờn
giận ấy thôi, chứ chưa nói gì đến nỗi niềm khác. Thật ra, ông Nikolai
Alekxeevits ạ, đã từng có lúc tôi gọi ông là Nikolenka, còn ông gọi tôi là gì
thì chắc ông còn nhớ đấy chứ? Ông lại còn để tâm đọc cho tôi nghe những
câu thơ về tất cả "những lối đi tăm tối dưới hàng cây" ấy nữa, - bà nói thêm
với nụ cười cay nghiệt.

- Ôi, lúc ấy sao cô xinh tươi thế! - ông lắc đầu nói. - Sao cô nồng nàn thế,
tuyệt vời thế! Vóc người đẹp biết bao, cặp mắt đẹp biết bao! Mọi người đều
phải nhìn ngắm cô, cô còn nhớ chứ?

- Còn nhớ, thưa ngài. Mà cả ngài cũng rất đẹp trai nữa. Và chính vì vậy tôi
đã hiến dâng ngài sắc đẹp của tôi, mối tình nồng nàn của tôi. Làm sao lại có
thể quên điều đó được.

- Chao ôi! Mọi sự đều qua đi. Mọi sự đều bị lãng quên.

- Mọi sự đều qua đi, nhưng không phải mọi sự đều lãng quên đi cả đâu.

- Cô đi đi, - ông nói, đoạn quay mặt đi và tiến lại gần cửa sổ. - Cô đi đi cho
tôi nhờ.

Rồi rút chiếc khăn mù soa ra ấp lên mắt, ông mau miệng nói thêm:

- Miễn sao Chúa tha thứ cho tôi. Còn cô thì chắc hẳn đã tha thứ cho tôi rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.