NHỮNG LỐI ĐI DƯỚI HÀNG CÂY TĂM TỐI - Trang 168

chân cô ta đều gày gò trong đôi giày bện, với những khớp xương trồi lên
dưới làn da mỏng ngăm đen.

- Kiểu người đó em biết. Ở lớp học của em trước cũng có một cô bạn

như thế. Đây là một cô có chứng loạn thần kinh, đó là cái chắc.

- Cũng có thể. Nhất là nét mặt cô ta trông giống bà mẹ, mà bà mẹ vốn là

một công tước tiểu thư nào đó có máu phương Đông, đã từng mắc một
chứng bệnh nào đó như kiểu bệnh u sầu. Chỉ đến bữa ăn bà ấy mới ló mặt
ra. Bà ấy ra, ngồi im lặng, hắng giọng, không đưa mắt nhìn lên, chốc lại đặt
dao ăn sang chỗ nọ, đặt dĩa sang chỗ kia. Nếu đột nhiên bà ấy mở lời thì bà
ấy nói bất thình lình và nói rất to, đến nỗi phải giật nẩy mình lên ấy.

- Thế còn ông bố?
- Cũng là con người lầm lì và gày guộc, dáng cao. Một quân nhân hưu

trí. Giản dị và đáng yêu vẫn là thằng con trai mà anh kèm cho nó học.

Người phụ trách toa bước ra khỏi buồng, thưa là chăn gối đã sẵn sàng và

chúc ông bà yên giấc ngủ ngon.

- Thế tên cô ta là gì?
- Ruxia.
- Tên gì mà lại thế?
- Rất đơn giản, đó là Maruxia.
- Rồi thì sao, anh phải lòng cô ta lắm hả?
- Tất nhiên, tưởng chừng như phải lòng kinh khủng ấy.
- Thế còn cô ấy?
Chàng im lặng đôi chút rồi trả lời khô khan:
- Có lẽ cô ta cũng tưởng chừng như vậy. Nhưng ta ngủ thôi. Đi cả ngày

hôm nay anh mệt kinh khủng rồi.

- Đẹp đấy! Có điều là sự gợi ý của anh chưa ăn thua gì đâu. Nào, anh hãy

kể vắn tắt cho em biết, thiên tiểu thuyết của anh kết cục ra sao?

- Chẳng sao cả. Anh bỏ đi, thế là hết chuyện.
- Vậy tại sao anh lại không lấy cô ta?
- Chắc là anh linh cảm trước rằng anh sẽ gặp em.
- Chả phải, anh nói thật đấy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.