NHỮNG LỐI ĐI DƯỚI HÀNG CÂY TĂM TỐI - Trang 176

chúng, rồi khi nàng dịu dàng và nhẹ nhàng chạy đến bằng đôi giày bện
nhiều màu, đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt chúng, xoã tà xiêm màu
vàng của mình phủ lên đám cỏ xanh ẩm ướt và ấm áp ở ven bờ, với vẻ say
mê của con nít mà ngắm nhìn vào cặp mắt đen có cái vòng màu xám sẫm
chạy quanh đồng tử trông dữ dội mà đẹp tuyệt vời của chúng, thì chúng lại
nghển những cái cổ mỏng mảnh và dài ngoằng của chúng ra mà ngó xuống
nàng với một vẻ hiếu kỳ tuy rất nghiêm nghị mà lại khoan dung. Chàng dõi
nhìn nàng và nhìn đôi sếu ấy từ đằng xa, bằng ống nhòm, và thấy rõ được
cả những cái đầu nhỏ xíu và bóng loáng, thậm chí cả những lỗ mũi, những
khe nhỏ trên đôi mỏ kếch xù và rắn chắc mà chúng thường chỉ mổ một nhát
là chết ngay một chú rắn nước. Thân chúng béo mà ngắn với một túm đuôi
mọc đầy lông tơ và được che chở sít sao bằng một bộ lông bóng loáng như
thép, đôi chân có vẩy của chúng thanh mảnh và dài quá khổ, chân của một
con đen tuyền, còn chân con kia lại hơi xanh xanh màu lá cây. Đôi khi cả
hai con đều đứng một chân hàng tiếng đồng hồ trong một tư thế bất động rất
khó hiểu, đôi khi chẳng đâu vào đâu chúng cũng nhảy lên chồm chồm, xòe
ra những đôi cánh kếch xù; nếu không thì chúng đi đi lại lại một cách bệ vệ,
bước lên chậm chạp, đắn đo, cất cao chân lên, chụm cả ba ngón lại, rồi đặt
chân xuống, xòe cả ba ngón ra như dã thú xòe móng vuốt, và lúc nào cũng
thấy chúng lắc lư cái đầu bé nhỏ... Tuy nhiên, khi nàng chạy lại gần đôi sếu,
nào chàng có nghĩ gì và thấy gì nữa đâu, chỉ thấy tấm xiêm nàng toả ra rồi
lập tức run rẩy rã rời nghĩ đến tấm thân ngăm ngăm của nàng dưới tấm
xiêm ấy, nghĩ đến những nốt ruồi sâm sẫm trên thân hình ấy. Còn trong cái
buổi cuối cùng ấy, trong cái phút mà họ cùng ngồi với nhau lần cuối ấy, trên
chiếc đi-văng trong phòng khách để xem tập tạp chí Niva xưa cũ ấy, nàng
cũng vẫn lại nắm trong đôi tay chiếc mũ lưỡi trai của chàng, ấp nó vào ngực
như lúc ngồi trên thuyền hồi nào, và lấp lánh cặp mắt huyền vui tươi, sáng
như gương, nhìn vào mắt chàng mà bảo:

- Vậy mà bây giờ em cứ yêu anh đến nỗi đối với em không có gì đáng

yêu hơn nữa cả, kể cả cái mùi bên trong chiếc mũ lưỡi trai này: mùi đầu anh
và mùi của cái thứ nước hoa gớm ghiếc của anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.