NHỮNG LỐI ĐI DƯỚI HÀNG CÂY TĂM TỐI - Trang 188

chính nàng thì lại ăn rất sành theo kiểu Maxcơva, dù là ăn bữa trưa hay ăn
bữa tối. Nhưng cái sở thích rõ rệt nhất của nàng lại chỉ là quần áo đẹp,
nhung, lụa, lông thú quý...

Cả hai chúng tôi đều giàu có, khỏe mạnh, trẻ trung và đẹp đẽ đến nỗi

trong các hiệu ăn, trong các buổi hòa nhạc người ta đều phải đưa mắt nhìn
theo chúng tôi. Tuy vốn người tỉnh Penzen, nhưng không hiểu tại sao lúc
bấy giờ tôi lại đẹp trai với vẻ đẹp nồng cháy của người miền Nam, thậm chí
“đẹp một cách bất nhã”, như lời một kịch sĩ nổi tiếng đã từng bảo tôi như
vậy. Ông ta béo kinh khủng, tính rất háu ăn và rất láu lỉnh, vẻ ngái ngủ, ông
ta bảo tôi: “Anh là người gì, có quỷ mà biết được. Như dân đảo Sicilia hay
sao ấy.” Mà cả tính nết của tôi cũng là tính người miền Nam, luôn hoạt bát,
luôn sẵn sàng nở nụ cười sung sướng, sẵn sàng bông lơn một cách thiện ý.
Còn nàng thì lại có vẻ đẹp kiểu Ấn Độ, Ba Tư nào đó: khuôn mặt nàng
ngăm ngăm màu hổ phách, mớ tóc nàng đẹp tuyệt vời mà lại có phần dữ dội
vì vừa đen lại vừa rậm, đôi hàng lông mày của nàng lại vừa mềm lại vừa
bóng lên như lông hắc điêu, đôi mắt nàng đen như loại than mềm dịu,
miệng nàng quyến rũ với đôi môi đỏ thắm mịn màng, chung quanh điểm
những lông tơ màu sẫm. Khi đi ra ngoài, nàng thường bận một tấm xiêm
nhung màu vỏ lựu và đi đôi giày cũng màu đỏ có những khuy cài bằng vàng
(nhưng khi đến lớp học thì nàng lại ăn mặc như cô sinh viên xuềnh xoàng
và ăn bữa sáng ba mươi kôpếch trong một quán ăn chay tịnh ở phố
Arbat). Và nếu tôi càng thiên về bẻm mép và vui tính một cách chất phác
bao nhiêu thì nàng lại thường trầm lặng bấy nhiêu, lúc nào cũng ngẫm nghĩ
điều gì, lúc nào cũng như đào sâu suy nghĩ một vấn đề gì. Mỗi khi nằm trên
đi-văng với một quyển sách trong tay là nàng thường hay buông sách xuống
mà nhìn về phía trước như dò hỏi, điều đó tôi thấy được khi tôi ghé thăm
nàng cả vào ban ngày, bởi vì cứ mỗi tháng lại có khoảng ba bốn ngày nàng
hoàn toàn không bước ra khỏi cửa, không đi chơi đâu ra khỏi nhà, cứ nằm
đọc sách, bắt cả tôi cũng phải ngồi vào ghế bành cạnh đi-văng mà im lặng
đọc sách.

- Anh lắm điều và hiếu động kinh khủng, - nàng thường bảo vậy, - để

cho em đọc hết chương này đã nào...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.