NHỮNG LỐI ĐI DƯỚI HÀNG CÂY TĂM TỐI - Trang 42

Một lần, hình như vào ngày sinh nhật của vua, ông ta xuất hiện trong bếp
với toàn bộ sắc phục của mình, đeo cả ngù vai, lưng thắt một cái dây lưng
trắng hệt như một cái đai ấy, tay đi găng da loại cực mềm, cổ bạnh ra, cúc
cổ cài chặt đến nỗi mặt tím cả lại, toàn thân sực nức mùi nước hoa, cặp mắt
ánh lên, bộ ria đen dày cộp... Ông ấy bước vào rồi bảo:

- Tao với bà lớn đi nhà thờ bây giờ đây. Mày lau cho tao đôi ủng, kẻo bụi

bẩn quá. Chưa đi qua sân mà bụi đã bám đầy.

Ông ta đặt một chân dận trong một chiếc ủng véc ni lên một chiếc ghế

dài, thật ra chỉ là một cái giá gỗ nào đó. Tôi cúi xuống, toan lau thì ông ta
bíu ngay lấy cổ tôi, thậm chí kéo trật cả khăn vuông ra, rồi ghì chặt tôi vào
ngực ông ấy, và đã định lôi tôi vào sau lò. Tôi giằng ra, kéo lại mà không
sao vùng ra được khỏi tay ông ta, còn ông ta thì người nóng như lửa, mặt đỏ
bừng bừng, nghĩa là ông ta cố đè tôi xuống, tìm mặt tôi để hôn.

- Ông làm gì thế này! - tôi nói. - Bà lớn đến kia, ông hãy vì đức

Kirixitô

(32)

mà đi đi!

- Nếu mày yêu tao, - ông ta nói, - thì tao không tiếc mày cái gì hết..
- Chúng tôi hiểu những lời hứa ấy như thế nào bây giờ!
- Đừng đi đâu sất cả, tao dù chết cũng không hối hận gì.
Ờ, sau đó là vân vân những lời đại loại như vậy, điều đó cũng dễ hiểu

thôi. Còn tôi, thật tình ra thì lúc bấy giờ tôi suy nghĩ thế nào? Kể ra tôi rất
có thể xiêu lòng về những lời của ông ta đấy, nhưng may sao sự việc của
ông ta không thành. Một lần khác ông ta lại ôm chặt lấy tôi không phải lúc,
tôi vùng ra được, đầu tóc rũ rượi, điên cả tiết lên, còn bà ta, bà lớn chủ nhà
ấy mà, thì bà ấy đã ở ngay trước mắt: bà ấy từ trên nhà xuống, diện bảnh,
người to béo, vàng ệch cả ra như kẻ đã chết rồi. Bà ấy rên rỉ, loạt xoạt chiếc
xiêm trên cầu thang gác. Tôi đã vùng ra được mà đứng đó, đầu không còn
khăn, còn bà ấy thì đã đến ngay kia, đi thẳng đến chỗ chúng tôi. Ông ta luồn
qua bà ta mà lủi mất, còn tôi thì cứ đứng trơ thổ địa, chẳng biết làm thế nào.
Bà ta đứng đó một lát, đứng đối diện với tôi, tay nâng tà áo lụa, - như hiện
thời tôi nhớ được, thì bà ta diện bảnh để đi thăm người ta, bà mặc một tấm
xiêm lụa nâu, đeo đôi bao tay trắng, mang dù nhỏ, đội một chiếc mũ nhỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.