như kiểu một chiếc lẵng con, - bà ta đứng, rên rỉ lên rồi đi ra. Quả vậy, với
ông ta và cả với tôi, bà chẳng hé miệng nói nửa lời. Rồi khi ông đại tá vừa
đi Kiev thì bà ta mới lập tức đuổi tôi ra.
Tôi bèn thu nhặt đồ đoàn của mình trở về với cô em chồng (chả là thẳng
Vania vẫn ở với cô nó). Ra khỏi nơi đó rồi, tôi lại nghĩ: tôi bỏ hoài mất trí
khôn của mình, chẳng kiếm chác được gì, tấm chồng cho đáng tấm chồng
cũng không, mà của riêng cũng chẳng có, thế là trời phụ tôi mất rồi! Mình
sẽ lại phải ra tay một lần nữa, - tôi nghĩ vậy, - dù có chết chăng nữa thì cũng
sẽ cố đạt được chí nguyện của mình, sẽ có vốn liếng riêng của mình! Tôi
nghĩ hoài, nghĩ mãi như thế, rồi cho thằng Vania đi học việc ở bác thợ may,
còn mình thì đi làm hầu buồng, cuối cùng vào ở hẳn cho ông nhà buôn
Xamokhvalov, và ở đấy tất cả tới bảy năm tròn... Chính từ đấy mà tôi mới
nổi được cơ đồ.
Người ta trả tiền công cho tôi được hai rúp hai mươi nhăm kôpêch. Có
hai người hầu là tôi với lại cô gái Vera. Cứ một ngày thì tôi hầu bàn cô ta
rửa bát đĩa, ngày hôm sau thì tôi rửa bát đĩa, cô ta phục vụ bàn ăn. Gia đình
này cũng không nói là to lớn gì được: ông chủ Matvei Ivanovits, bà chủ
Liubov Ivanna, hai cô con gái lớn, hai cậu con trai. Bản thân ông chủ là con
người nghiêm nghị, ít nói, ngày thường chẳng bao giờ ở nhà, nhưng ngày lễ
ngày tết thì cứ ngồi tịt ở buồng mình nên gác, đọc đủ thứ báo chí và hút xì
gà. Còn bà chủ thì mộc mạc, tốt bụng, và cũng chỉ là thị dân như tôi mà
thôi. Hai cô con gái là Ania và Klasa thì chẳng bao lâu ông bà chủ cũng đã
gả chồng và cho cưới trong cùng một năm, - cả hai cô đều lấy quân nhân.
Quả tình là chính trong lúc này tôi mới dành dụm được ít nhiều: các quân
nhân đã thưởng cho chúng tôi vô khối tiền trà nước. Chỉ cần làm những
việc thậm chí là chẳng đâu vào đâu, như lúc thì đưa bao diêm đến, lúc thì
mang áo capốt và giày cao su lại, - thế là được ngay hai mươi, ba mươi xu...
Mà chúng tôi lại làm ăn sạch sẽ nên quân nhân họ thích lắm. Cái con Vera
ấy à, quả tình là nó hay làm ra cái bộ tịch gì ấy, như tuồng một tiểu thư nào
đó, - bước đi lon xon, vẻ dịu dàng và tính hay hờn giận đáo để, chỉ hơi một
tí là lập tức nhíu ngay đôi mày đầy lông tơ của mình lại, đôi môi mọng như
quả anh đào bắt đầu run lên và nước mắt đã trào trên mi, - thật thế, những