NHỮNG LỐI ĐI DƯỚI HÀNG CÂY TĂM TỐI - Trang 58

từng kia... Nghĩa là, - tôi nghĩ vậy, - chẳng có gì phải lôi thôi nữa cả, phải
cưa đứt đục suốt đi thôi.

Điều dễ hiểu là đến bây giờ tôi kể vắn tắt vậy thôi chứ lúc bấy giờ tôi

cảm nghĩ ra sao thì chỉ có lòng tôi biết được. Tôi mừng rỡ đến nỗi đôi chân
bủn rủn cả ra, - bởi lẽ dù sao tôi cũng đạt được ý nguyện của mình, tìm
được nơi được chốn của mình! - Thế nhưng tôi vẫn trầm ngâm, sợ hãi, rùng
cả mình: ngộ nhỡ tất cả niềm hy vọng của mình bị sụp đổ thì sao? Mà suýt
nữa thì điều đó đã xảy ra rồi đấy, chỉ một ly nữa là mọi mối lo toan của tôi
đã đổ cả xuống sông xuống biển rồi đấy, và nguyên do vì đâu thì thậm chí
hiện thời tôi cũng vẫn chưa sao có thể yên tâm bảo rằng: do chính cái thằng
què quặt ấy với lại do cái thằng con quý hoá của tôi! Chúng tôi đã tiến hành
công việc một cách kín đáo và cao thượng đến nỗi tưởng như con sâu con
kiến cũng không sao biết được. Thế nhưng tôi nghe nói là toàn bộ khu
ngoại ô đã biết được ý đồ của tôi với ông Nikolai Ivanưts rồi, và điều dễ
hiểu là tin đồn cũng đến tai cả nhà Xamokhvalov, - hẳn là chính cái mụ “bà
tướng” ấy lại thóc mách rồi. Tôi bèn bảo: thì cái thằng què quặt ấy cứ việc
treo cổ tự tử đi xem nào! Tôi thách cậu đấy, - cậu dọa, tôi không tin, thế thì
bây giờ tôi trêu ngươi cậu đấy! Cậu ta liền đóng một chiếc đinh nhỏ lên
tường ở ngay phía trên giường, ngoắc vào đấy một sợi dây bé bằng đầu con
ruồi, tròng vào cổ rồi bò ra khỏi giường! Một cung cách thô sơ thôi, chẳng
cần phải thông minh gì cho lắm cả! Hôm ấy, lúc trời chạng vạng tối, tôi còn
đang đứng trong cửa hàng thu dọn cái gì đó, thì thình lình có ai xô đánh rầm
một cái vào cánh cửa trong nhà. Tim tôi như rụng rời cả ra. Tôi chạy vọt ra
ngưỡng cửa thì té ra mụ “bà tướng”.

- Mụ hỏi gì?
- Cậu Nikanor Matveits chết rồi!
Mụ ta lốp bốp nói vậy rồi quay ngoắt, ra về. Còn tôi thì trong lúc nóng

vội, chẳng kịp suy tính gì, - lúc bấy giờ quả thật là người tôi nóng ran lên vì
sợ, - quàng vội chiếc khăn san lên đầu mà đuổi theo bà ta. Bà ta chạy, chân
vấp lập cập - và cả tôi cũng chạy... Đúng là một trò cười cho khắp thành
phố! Tôi cứ chạy mà chẳng hiểu gì sất. Tôi chỉ nghĩ đinh ninh một điều là:
chết mình rồi! Hay là tôi đùa bỡn trong khi làm như vậy, điều đó có trời mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.