NHỮNG LỐI ĐI DƯỚI HÀNG CÂY TĂM TỐI - Trang 59

nhớ được! Tôi nghĩ, trước mặt mọi người trơ tráo đến thế là cùng! Chạy gần
tới nơi thì thấy đã có đông người tụ tập ở đó, hệt như có đám cháy nhà vậy.
Cửa trước mở toang, ai muốn vào thì chen vào, - mọi người đều hiếu kỳ,
điều đó dễ hiểu thôi. Do bộp chộp, tôi cũng chen mà vào. Nhưng may thay,
hệt như có ai đập vào đầu tôi vậy, tôi sực nhớ ra, quay ngay lại và tháo lui.
Có lẽ chính điều đó đã cứu vớt tôi, nếu không thì tôi đã bị hố to mất rồi. Giả
thử có một người nào nhớ ra tôi, - chí ít là cái mụ “bà tướng” có ác ý ấy
chẳng hạn, - thì họ sẽ bảo rằng đây, thưa quý ngài, nếu ta muốn biết kẻ đó là
ai, kẻ nào là nguyên nhân của mọi sự, thì xin cứ việc hỏi cái cô này, - thế là
tôi đi đời nhà ma rồi. Cô đến rồi cô lại đánh bài chuồn. Người ta thường
mất ăn mất ngủ vì cô, mà cô lại túm đuôi bỏ rọ... Và cũng chẳng phải là lần
đầu.

Rồi thì người ta chôn cất cậu ta, và tôi mới nhẹ mình đi được. Tôi chuẩn

bị cưới, mau mau chóng chóng thu dọn hàng họ, bán chác và cũng cố cho
khỏi bị thiệt thòi, vì biết đâu bỗng dưng lại có tai hoạ mới. Thế là cứ lo toan
chạy vạy đến long tóc gáy, đến bở hơi tai, - mà sao cái năm đó trời làm
nóng nực không sao chịu nổi, rồi lại bụi, lại có gió nóng nữa, nhất là ở chỗ
chúng tôi, ở phố Cụt, trên rẻo sườn đồi ấy, - nhưng bỗng dưng lại có tin
rằng ông Nikolai Ivanưts ông ấy phật lòng. Ông ấy lại phái chính cái bà mối
nọ đến, - cái bà mối đã dắt díu chúng tôi ấy mà, một con chó cái hung dữ
đấy, có khi chính cái mụ có đôi mắt cú vọ này lại mớm nhời cho ông
Nikolai Ivanưts cũng nên, - và qua bà ta ông ấy nhắn rằng ông ấy hoãn ngày
cưới lại đến mồng một tháng chín (như tuồng là bận công chuyện gì đấy),
còn về thằng con trai tôi, thằng Vania, thì ông ấy giao hẹn, nghĩa rằng là tôi
phải suy nghĩ kỹ hơn, phải ổn định cho nó vào chỗ nào đó, bởi vì ông ấy
bảo rằng ông ấy không sao có thể thu nhận cho nó về nhà mình được. Ông
ấy bảo: tuy nó là con đẻ của cô thật, nhưng nó sẽ phá hại chúng ta sạch trơn
và sẽ gây phiền cho tôi nữa. (Đối với ông ấy, quả là có vấn đề thật. Bởi lẽ,
cả đời ông ấy chẳng biết cãi cọ là gì, chẳng gây sự lôi thôi với ai, nên điều
dễ hiểu là ông ấy rất sợ xúc động, mỗi khi xúc động mạnh là đầu óc ông ấy
rối mù lên hết, nói không ra lời nữa). Ông ấy bảo: cô ấy hãy từ nó đi. Thế
nhưng tôi biết ổn định cho nó vào đâu, từ nó đi đâu? Cái thằng bé ấy nó đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.