NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC - Trang 27

Sài Gòn lúc ấy, số tiền tài trợ ăn học cho mỗi người lại rất thấp, chỉ có
80.000 đồng. Trong khi mức chi phí gói ghém ở thời điểm đó là 200.000
đồng cho một người, kể cả phòng trọ thuê ở chung gồm bốn người một
phòng. Dần dần, một số cô gái lai không chịu nổi phải bỏ học, đi làm mướn
kiếm cơm, có cô phải làm kiếp đứng đường mới sống nổi qua ngày.
Đêm ấy, tôi đạp chiếc xe đạp cà tàng để đi về phòng trọ. Đạp giữa dòng
người ngổn ngang xe cộ sao lòng tôi cảm thấy quá buồn. Tôi nhớ đến tuổi
thơ cực khổ của tôi: Cắt cỏ, chăn bò, thả heo nọc … Tôi nhớ đến gương
mặt già nua, khắc khổ của bà ngoại, của mẹ tôi. Tôi nhớ đến từng gương
mặt thân yêu của chị, của em tôi …
Tôi rẽ vào con đường vắng, chầm chậm đạp dưới những bóng cây sao, cây
dầu cao ngất ngưỡng. Bỗng từ một gốc cây, xuất hiện một cô gái mặc bộ đồ
học sinh bước ra lề đường vẫy gọi:
- Đi không, anh hai?
- Đi đâu? – Tôi dừng xe bên đường, nhìn cô gái hỏi.
- Anh biết rồi mà còn hỏi. Bữa nay đói bụng quá, em lấy giá rẻ cho anh. –
cô gái nhìn tôi nhoẻn miệng cười.
- Bao nhiêu một dù?
Cô gái phân vân một lúc mới nói:
- Em chỉ lấy đúng giá hai dĩa cơm, hai chục.
Tôi quan sát cô gái. Tướng ốm yếu, tóc dài, quần xanh áo trắng; một gương
mặt tôi nhớ hình như đã gặp ở đâu. Tôi hỏi:
- Sao phải hai dĩa? Một dĩa cơm, được không?
- Tội em mà anh hai! Một dĩa cho em, một dĩa cho đứa em của em cũng
đang đói ở nhà.
- Thiệt không, lên đi!
Khi cô gái đã ngồi phía sau yên xe, tôi vừa đạp chầm chậm vừa suy nghĩ
mình đã gặp cô gái ở đâu.
- Em học ở đâu? Sao phải đi làm vầy?
Im lặng một lúc, rồi có tiếng cô gái trả lời.
-Nói chi anh hai! Nẫu đói mới làm vầy…
Tôi bỗng la lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.