NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC - Trang 31

“Pháo kích! Pháo kích! Chạy vô hầm!”

Ông đứng lên, nắm tay tính lôi mẹ tôi và thằng em đi, nhưng ông không
đứng vững nữa. Máu từ trên đầu đang tuôn xuống nhuộm đỏ cả gương mặt
vốn khắc khổ của cha tôi. Ông lấy hai tay quờ quạng ôm đầu một lát, bất
ngờ ngã quỵ xuống đất. Ông rướn người dãy dãy mấy cái rồi nằm im. Máu
từ đầu cha tôi trào ra thành vũng dưới đất.

Mẹ tôi từ chiếc giường tre nhào xuống ôm lấy cha tôi vừa khóc vừa gào lên
thảm thiết: “Ông ơi! Ông có sao không? Đừng bỏ mẹ con tôi!”. Nhưng hình
như cha tôi đã chết.

Đại bác từ đâu bắn về, dội xuống khắp nơi trong làng. Mẹ tôi vừa kêu gào
bên cạnh thân hình bất động nằm trên vũng máu của cha tôi, vừa ra dấu chỉ
tôi dẫn thằng em trai chạy vào hầm đào trong buồng. Bà la lớn:

“Con dẫn em vào hầm núp đi! Ở đây nguy hiểm lắm!”.

Nhưng khi hai chị em vừa vào được trong cái hầm tối đen, thằng em tôi
bỗng chạy vọt lên. Nó nói vọng lại: “Chị hai ngồi ở đó đi! Em là con trai,
em phải lên lo cho cha!”. Đó cũng là lần cuối cùng tôi nghe được tiếng nói
thân yêu của đứa em trai. Vì sau đó, nó bị trúng đạn pháo kích chết khi
chạy sang nhà hàng xóm kêu người giúp đỡ.

Ngồi dưới hầm, cả người tôi như bị tê liệt vì sợ hãi.Đầu óc tôi gần như vô
cảm giác. Tôi muốn leo lên xem thử gia đình tôi ra sao nhưng tôi không cử
động được. Tiếng ì ầm vẫn vang dội đâu đó, khi xa khi gần, rồi tất cả lại rơi
vào không khí im lặng nặng nề. Có tiếng máy bay trực thăng dồn dập.
Tiếng súng nổ dồn lẫn tiếng quát tháo chửi thề của ai đó. Hình như làng tôi
đã trở thành một bãi chiến trường.

Ánh đèn pin quét xuống căn hầm rồi có tiếng doạ nạt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.