NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC - Trang 33

mãnh thú xé mồi. Người lính Đại Hàn mang súng ngắn là người đầu tiên.
Người thông dịch là người cuối cùng. Tôi vô cùng đau đớn, không chịu
đựng nổi nên mê man, bất tỉnh.

***

Khi tỉnh dậy, cơ thể tôi nhức nhối như có ai lấy đôi chân tôi giật mạnh ra.
Tâm trí đờ đẫn đến nỗi tôi không biết việc gì đã xảy ra. Nằm bất động một
lát, tôi dần dần phục hồi trí nhớ nên lồm cồm ngồi dậy. Trên nền đất, nơi có
hai cái xác của cha mẹ tôi nằm co quắp bên nhau, thức ăn vung vãi trên
những vũng máu đã đông cứng lại như tiết canh. Tôi lay lay cha mẹ tôi
nhưng không có phản ứng gì. Tôi ngồi bần thần bên cạnh cha mẹ, cảm thấy
không còn muốn sống nữa, nhưng không hiểu sao tôi không khóc được. Tất
cả mọi việc xảy ra như một cơn ác mộng.

Mới đó, gia đình tôi còn sum họp ăn cơm bên nhau. Bây giờ, cha mẹ tôi đã
bị bom đạn giết. Tôi bỗng nhớ ra còn đứa em trai, muốn đứng dậy đi tìm
nhưng không đứng lên được. Thấy cơ thể mình trần truồng, nhớp nhúa, tôi
quờ quạng tìm áo quần mặc vào.

Lần mò, tôi bò lồm cồm ra cửa. Nắng chói chang bên ngoài hắt vào mặt tôi
những luồng hơi nóng. Trên sân, cái xác của đứa em trai đang nằm trong tư
thế ngã sấp, cong queo. Từng đám ruồi nhặng nhởn nhơ bay lên, đáp
xuống. Không thể chịu đựng được nữa, tôi dang tay, ngửa mặt lên trời la
lớn:

“ Trời ơi! Sao lại như vầy hả trời!”

Không có tiếng trả lời. Chỉ có những đám mây trắng đang bay nhàn tản
trong bầu trời xanh. Tôi lại ngất đi.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.