NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC - Trang 36

Cô tôi cũng hiểu và cảm thông hoàn cảnh bi thương của tôi nên tìm lời an
ủi, khuyên bảo những lúc thấy tôi buồn. Cô nói, cháu cứ ở đây, từ từ rồi cô
sẽ tìm việc cho cháu làm. Việc gì đã xảy ra mình nên chấp nhận. Chỉ có
sống trong hiện tại là quan trọng nhất. Thời chiến, không ai biết được ngày
mai mình sẽ ra sao. Rồi cô lảm nhảm hát: “ Em ơi! Có bao nhiêu! Sáu muơi
năm cuộc đời… Hai mươi năm đầu…”. Nhờ tính tình vui vẻ của cô Na, tôi
cảm thấy mình vơi bớt buồn rầu.

Mỗi buổi chiều từ sở Mỹ đi làm về, cô Na thường lấy ra đủ thứ vật dụng,
thức ăn giấu trong cơ thể cô. Có khi là một cái dĩa, có khi là một đùi gà
sống, hoặc một lon đồ hộp hay một thứ gì đó mà cô có thể nhét đuợc, làm
sao để tụi M.P gác cổng không phát hiện. Cô nói, tính cô không thích ăn
cắp, nhưng ăn cắp của “đế quốc Mỹ” không phải là ăn cắp. Nó tạo cho
mình cảm giác hồi hộp, hơn người. Cô còn khuyên, nên ăn cắp của kẻ giàu
chứ đừng bóc lột người nghèo khó.

Ban đêm chúng tôi thường nói chuyện với nhau trong căn phòng ấm cúng
đặt hai chiếc giường sắt có những tấm màn vải mỏng kéo ngang. Cô Na
thích kể lại những chuyện xảy ra hàng ngày trong sở làm.

“…Cũng may là cô chỉ dọn phòng cho tụi Mỹ trắng chớ không phải tụi Mỹ
đen. Tụi lính Mỹ đen thường thủ dâm nên ra giường của nó rất nhớp. Nghe
nói chuyện bum-bum của tụi nó mạnh lắm. Đàn bà, con gái Vịêt Nam mình
nhỏ con, chịu không nổi!

… Eo ôi! Bữa nay có một cô bồi phòng bị thằng trung sĩ Mỹ đen cưỡng
hiếp đến chết, xác vứt ra ngoài eo biển, người ta đi coi đông quá cỡ. Thằng
hiếp dâm đang đi hành quân, khi về thế nào cũng bị tụi M.P. còng đầu!

…Chiều nay có thằng Mỹ trắng đẹp trai lắm, nó nhờ cô dạy tiếng Việt rồi
lịch sự cho cô tiền. Mỹ cũng có nhiều loại, đứa này đứa khác, nhưng xa nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.