NHỮNG NGÃ TƯ VÀ NHỮNG CỘT ĐÈN - Trang 114

đừng nghe thấy gì, và để nói thầm “Nhà con bị khu phố nghi phản động, bắt
làm tờ thú. Mẹ để con về, xem chuyện ra sao”. Bà nói: “Lại còn nghi à? Nó
phản động, rành rành ra đấy. Kệ nó. Cứ để khu phố bắt nó đi tù”. Bà cụ giận
lắm mới nói vậy. Bà nói với tôi: “Mày cứ ở đây. Đưa cháu tao nuôi. Mẹ
con, bà cháu đùm bọc lẫn nhau. Rồi xem có đám nào tử tế, tao gả cho. Gái
một con, đẹp người ngoan nết, kiếm đâu chẳng được người, tử tế hơn thằng
tàu bò”. Nhà em nói: “Mẹ cần gì nói nhiều. Đằng nào con cũng sắp đi tù
rồi. Con đi tù, mẹ lại nhớ con. Con lên chào mẹ, đây mà”. Bà cụ nói: “Anh
đi tù, tôi mừng nhất. Anh đừng đánh vào tình cảm mẹ con. Anh báo hiếu
mẹ anh thế này, mẹ anh sung sướng lắm đấy. Mẹ góa con côi, nhưng mẹ
anh có để anh thiểu thốn gì đâu. Mẹ anh buộc mồm, buộc miệng, anh thì
sung sướng, quá con tổng đốc”. Nhà em bước đến, ngay cạnh 500 khe liếp
im lặng, nói một câu tỉnh khô: “Phương pháp nuôi trẻ của mẹ sai. Chiều
quá”. Bà cụ nói: “Phải. Saai. Nhưng mà không sai, thì anh lăn quay ra đất,
dỗ cả ngày không xong”. Nhà em nói: “Hựự!”, làm em không nhịn được
cười. Bà cụ vẫn nói: “Chứ ngoan à? Anh có lần tụt giày, ném cả vào mặt mẹ
anh”. Nhà em nói: “Thằng mất dạy. Sao mẹ không đánh, cho nó một trận
nên thân? Bà cụ nói: “Đánh à? Khốn nhưng anh chạy, ra phố, ai đuổi được
anh? Anh không thiếu cách gì: ăn vạ, giả chết, dỗi cơm, bỏ nhà, trốn đi
chơi. Mẹ anh khổ với anh từ bé”. Nhà em nói: “Sao mẹ không trói nó lại,
bắt nhịn cơm, gọi cảnh sát, thiếu gì cách? Mẹ phải chịu thua nó à?” Em
nghĩ hai mẹ con đã làm lành, với nhau, nên đem cái túi da buộc vào
poócbaga xe đạp. Bà cụ vẫn say sưa kể tiếp, như thể cho 500 cái khe nhỏ,
tối nay bỗng dưng im lặng, trên cả ba tấm liếp che. Bà nói: “Khốn mẹ anh
hiếm hoi, chỉ có mình anh. Mà lắm lúc, anh thương mẹ anh lắm, nhưng
cũng ngốc lắm. Anh có dạo, chỉ quanh quẩn ở nhà, quét dọn, nấu cơm, học
bài. Anh thủ thỉ nào anh lớn lên, anh nuôi mẹ, nào anh xin Phật, cho anh ba
điều ước”. Nhà em hỏi: “Nó xin ba điều gì?” Bà cụ nói: “Anh xin ba điều.
Một là Phật cho mẹ anh khỏi ngay bệnh. Hai là biến anh thành người lớn.
Ba là cho anh chiếc đũa thần, để anh muốn ăn gì, chỉ cần gõ một cái, là có”.
Nhà em nói: “Thế thì ngốc cái gì. Nó thủ đoạn, cả với Phật, việc gì mẹ phải
khen nó”. Bà cụ vẫn say sưa kể. Bà nói: “Anh ngốc thật. Anh lên sáu, thì bố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.